“Chẳng lẽ là thần tiên??”
Trong lúc ngạc nhiên, Vương Ma Tử vô thức nhìn về phía Triệu Khách bên cạnh.
Vừa cúi đầu nhìn, Vương Ma Tử trợn mắt, căng thẳng đến mức tóc tai dựng đứng như một con nhím bị hoảng sợ, ngay cả hàm răng cũng không nhịn được va vào nhau lập cập.
Trước mắt là một vòng lụa màu đỏ chót, không biết đã hạ xuống bên cạnh mình từ lúc nào, hỉ khăn lụa đỏ che đậy nửa bên khuôn mặt.
Cái cằm mềm mại tự nhiên không có chút thịt thừa nào, vẻ đẹp tự nhiên mà thành, phối hợp với đôi môi đỏ đầy đặn có dáng tràn đầy mỹ cảm nữ nhân phương đông, chứ không phải mặt cái dùi do sức người tạo ra.