“Đoàn trưởng, lại nướng cho ta một cái chân gà! Cho nhiều ớt hơn chút!”
Ải Cước Hổ tùy tiện ngâm cái chân thối của mình ở trong hồ nước, tay trái thịt dê nướng, tay phải eo dê, ăn quên cả trời đất.
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, trên đầu cửu thiên tinh hà, tai nghe cầm âm như tiếng thiên nhiên, trong gió mát hiên ngang trên tay cầm thịt xiên mùi thơm rung động lòng người.
Cắn một cái, thịt dê thơm mà không béo, thịt mềm mà không sống, Ải Cước Hổ cảm thấy vẫn còn thiếu một chai bia.
Mặc dù Triệu Khách là đoàn trưởng, nhưng đối với loại chuyện nấu cơm này lại rất nhiệt tình, hoặc phải nói làm một đầu bếp mới là việc hắn muốn làm.