Làn da đen kịt, trên tay có vết chai thật dày, người mới chỉ trung niên nhưng lưng đã hơi còng.
Nếu không phải trên người đối phương có khí tức sinh mệnh dày đặc khiến lực lượng tự nhiên trong cơ thể hắn không ngừng xao động, e rằng Triệu Khách sẽ cho rằng nam nhân trước mắt chỉ là một nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Dáng người rất thô kệch, càng cho người ta cảm giác rất đôn hậu thân hòa, ngay cả lúc trò chuyện uống trà đều là như thế.
Trên tay Triệu Khách cầm một chén trà to, nước trà bên trong là một loại lá trà màu nâu đậm, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trên nước trà còn có một tầng váng dầu nổi lên.
Đây là một loại lá trà rất đặc biệt ở trong thời đại này, Tịch trà.