Tề Lượng ngồi ở hàng sau thấy thế, ánh mắt dần tối tăm, sau khi khẽ mắng một câu đang định đứng lên, lại bị Hoắc bang đưa tay cản lại, chỉ nghe Hắc Bàn nói: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, sắp đến trạm phục vụ rồi, yên tĩnh chờ đi.”
Cũng như Hắc Bàn đã nói, phía trước không xa là một trạm phục vụ, thấy hài tử khóc quá to, mẫu thân ôm hài tử hơi xấu hổ, nói: “Nếu không… Chúng ta xuống xe trước, vào trạm phục vụ pha chút sữa cho hài tử.”
Phụ thân đứa bé nghe vậy, mặc dù hơi không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu, tài xế nói: “Thật xin lỗi, đợi chút nữa chúng ta sẽ xuống xe ở trạm phục vụ.”
Thấy xe dần lái vào khu phục vụ, đôi phu thê trẻ kia đứng lên định xuống.
Ngay lúc này, tên thanh niên tóc tai bù xù kia như đã giận đến không nhịn nổi, đứng bật dậy, túm lấy cánh tay nam nhân, nói: “Này, đừng đi! Muốn xuống xe phải bồi thường tiền trước!”