Tôi ngồi một mình trầm lặng hồi lâu, không có cách nào tiêu hóa được những thông tin anh trai nói cho mình. Theo những gì anh trai nói thì thực ra Diệp gia và Trần gia có mối thù diệt môn? Đương nhiên đã qua nhiều năm như vậy rồi, giờ người của Diệp gia đã không còn nhớ những chuyện xảy ra năm đó, chuyện báo thù cũng không cần nhắc tới nữa.
Tôi tiếp tục suy nghĩ theo chiều hướng câu chuyện, bởi ông nội và cha đều biết bí mật này nên cha đã quay về thôn điều tra chân tướng sự việc nhưng lại bị người ta lột da. Ông nội trong lúc bất lực không còn cách nào khác chỉ có thể gửi anh trai đến một gia đình thủy quỷ vô cùng lợi hại, đồng thời bồi dưỡng huấn luyện anh thành một thủy quỷ vương để tiếp tục điều tra chân tướng?
Thực ra lúc này nói là điều tra chân tướng cũng không còn thích hợp nữa. Tôi thậm chí còn cảm giác người cha đã chết của tôi cũng với anh trai có lẽ muốn biết được thứ mà Trần Cận Chi bao gồm người thừa kế sau này của Trần gia muốn có để có thể đoạt lại được.
Tôi cứ thế ngẩn ra cho đến khi Bàn tử tới gọi tôi. Anh ta hỏi: “Tặc vương, cậu ngồi xổm ở đây làm gì? Sao cứ ngơ ra thế? Hay là hẹn hò với cô bồ nào?”
“Không phải, sao thế, anh tìm tôi à?” Tôi hỏi lại.
“Vừa nãy Bàn gia tôi đi tìm cậu phát hiện có một người khả nghi lảng vảng trước cửa nhà cậu. Bàn tử tôi hỏi anh ta đang làm cái gì, anh ta liền đi mất. Qua một lúc tôi lại quay lại thấy anh ta lại ở đó, lần này anh ta nhìn thấy tôi lập tức rời đi luôn.” Bàn tử nói.
“Người đó trông như thế nào?” Tôi hỏi.
“Cao cao gầy gầy, quần áo thì giống như mặc hàng trăm năm chưa giặt vậy.” Bàn tử nói.
“Là con trai thứ ba của Trần Thạch Đầu – Tam Khuê. Giờ tôi đi tới ủy ban thôn, anh đợi tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh. Tôi đi xem Tam Khuê này có chuyện gì cần tìm tôi, anh ta là người chuyển lời giữa tôi và cô đại tiểu thư kia.” Tôi nói.
“Không cần tôi giúp à?” Bàn tử nói với theo.
“Không cần, người đông sẽ hỏng việc.” Tôi nói.
Lúc tôi về tới nhà phát hiện Tam Khuê vẫn đang ở trước của nhấp nhổm. Nhìn thấy tôi cậu ta lập tức đi tới mặt mũi gấp gáp lo lắng hỏi: “Anh đi đâu thế, tôi đợi anh cả nửa ngày rồi.”
Xem ngữ khí và bộ dạng của cậu ta vô cùng lo lắng khiến tôi cũng hồi hộp theo, tôi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Cô gái ấy không thấy đâu nữa, cha tôi và anh trai tôi cũng không thấy đâu. Sáng nay ngủ dậy đã không thấy ai rồi, tìm mãi cũng không thấy.” Tam Khuê nói.
“Không thấy?” Tôi nghe xong mà nổi hết cả da gà.
“Không phải sao? Tôi đã nói rồi, lão già đó nhất quyết muốn đen cô gái đó cho anh cả. Tôi và anh hai đã quyết rồi, nếu thực sự là như vậy hai chúng tôi đoạn tuyệt với ông ta.” Tam Khuê nói.
“Tam Khuê, giờ thế này đi, cậu về nhà đợi trước, nhỡ đâu họ đi đâu đó giờ quay về rồi thì sao? Đây là số điện thoại của tôi, cậu ghi nhớ, chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào. Cô gái đó có nói với tôi nếu trong ba người phải chọn một thì nhất định chọn cậu bởi dù gì cậu cũng đẹp trai! Thế nên nhất định không được để cha cậu và thằng cả thành công.” Tôi nói.
“Cô gái đó nói vậy thật sao?” Mắt Tam Khuê sắp nở hoa luôn rồi.
“Chẳng lẽ lại nói điêu sao, hai người chúng ta quan hệ như thế nào chứ, tôi lừa cậu làm gì?” Tôi nói.
Nghe tôi nói vậy Tam Khuê phút chốc khí thế hừng hực mau chóng quay về nhà làm tai mắt cho tôi. Sau khi Tam Khuê rời đi tôi để bản thân từ từ bình tĩnh trở lại. Trần Đông Phương trước kia đã nhắc nhở tôi mấy lần là phải để mắt đến cô gái đó, hôm nay anh trai tôi lại nhắc tôi Trần Thạch Đầu đã hành động, nhưng ai mà biết được lại nhanh vậy? Thời điểm mấu chốt này mà Trần Thạch Đầu và con trai lớn của ông ta biến mất cùng cô gái, tôi đương nhiên sẽ không nghĩ là họ đi dạo đâu.
Tôi lập tức gọi điện báo cho Trần Đông Phương sự tình, ông ta nghe xong trầm ngâm một lát nói: “Được, chú lập tức quay về, cháu cẩn thận một chút, hãy đi tìm anh trai cháu. Nó là người biết nặng nhẹ, nói với nó nhất định phải cứu đại tiểu thư.”
“Vâng, còn gì nữa không chú Đông Phương?” Tôi hỏi.
“Nói Bàn tử hành động nhanh một chút.” Trần Đông Phương nói xong thì cúp máy. Cái con người này đến cúp máy cũng luôn giành quyền chủ động, nói xong là cúp không để cho người ta kịp nói gì khác.
Cúp máy xong tôi lập tức gọi cho anh trai, nói rõ cho anh ấy nghe sự tình. Tôi nói: “Không cần biết cô gái này có thân phận như thế nào, về công về tư em đều không muốn cô ấy xảy ra chuyện, anh à, anh cứu cô ấy đi.”
“Trước mắt Trần Thạch Đầu sẽ không hại cô ta, em không cần phải gấp.” Anh trai nói.
“Được vậy em đi tìm Bàn tử.” Tôi nói.