TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 149: Miếu Thành (1)

Tôi đến ủy ban thôn tìm Bàn Tử, Bàn Tử vẫn còn ở đó đợi tôi, vừa nhìn thấy vẻ mặt hoang mang lúng túng của tôi khi quay về, anh ta đứng dậy, hỏi: “Có chuyện gì thế, lo lắng gấp gáp như vậy, cô gái kia xảy ra chuyện gì rồi à?”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Ừm, lần này thì anh đoán đúng thật rồi đấy, Trần Thạch Đầu và đứa con trai lớn của ông ta đưa cô gái kia đi mất rồi.”

“Đi đâu?” Bàn Tử hỏi.

Tôi liếc anh ta một cái, nói: “Nếu mà biết thì tôi còn cần phải lo lắng như này sao?”

“Cậu cũng đừng gấp, theo như Bàn gia thấy, tên Trần Thạch Đầu chắc chắn sẽ không làm hại gì cô gái kia đâu, hơn nữa, bây giờ chúng ta có gấp cũng không có tác dụng gì, đợi Trần Đông Phương quay lại đi, người nên gấp phải là bọn họ mới đúng.” Bàn Tử ngồi xuống rồi nói.

“Nói thì nói vậy, nhưng vấn đề là, tôi nói với anh thế nào đây nhỉ, tôi tuyệt đối không đồng ý để cho cô gái đó xảy ra chuyện đâu.” Tôi nói.

Bàn Tử nhìn tôi, nói: “Ông ơi, ông lo nhiều chuyện ghê ha, không muốn cô ta xảy ra chuyện, được thôi, ra cửa quẹo phải thích cứu ai thì cứu đi, đã đến lúc thể hiện kĩ năng anh hùng cứu mĩ nhân của cậu rồi đấy.”

“Bàn gia, sao anh có thể nói như vậy được chứ?” Tôi nhìn Bàn Tử, nói.

Bàn Tử nhún vai bảo: “Diệp Tử, không phải là Bàn gia tôi muốn nói cậu như vậy, mà là con người cậu cứ gặp con gái là ruột gan rối cả lên, cậu nghĩ mà xem, nếu thật sự cô gái đó gặp nguy hiểm đến tính mạng, theo tính khí của lão khốn kiếp kia thì đã giết đến đây rồi, cậu cho rằng Trần Đông Phương dặn đi dặn lại cậu mấy câu thì tình hình gấp gáp thật sao? Cậu nghe Bàn gia đi, bên phía chúng ta cứ ngồi ngay ngắn bình tĩnh thả câu trong cơn bão tố, ngồi yên xem hổ đấu, Mao chủ tịch (Mao Trạch Đông) đã từng nói, bình tĩnh mới thu hoạch được nhiều. Khi nãy trước khi cậu về đó đã bảo Bàn gia ở đây đợi, có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Tuy trong lòng tôi vẫn chưa thấy yên tâm, nhưng anh trai tôi và Bàn Tử đều nói là tạm thời không cần gấp, hơn nữa lúc này có gấp thì thật sự cũng không phải là cách giải quyết hay ho, thật ra chuyện này không liên quan gì đến chuyện là phụ nữ hay là người đẹp, sâu trong lòng tôi, tôi cho rằng cô gái này vì bài đăng của tôi nên mới tới đây, tôi phải luôn có trách nhiệm với người ta.

Bàn Tử thấy tôi thấp thỏm không yên, quăng cho tôi một điếu thuốc rồi nói: “Thôi nào, hút điếu thuốc cho bình tĩnh lại đã, cậu nghĩ xem, cô gái này sớm không biến mất muộn không biến mất, sao cứ phải vào ngay lúc này Trần Thạch Đầu lại đưa cô ta đi, nói trắng ra thì chuyện chúng ta đang làm bây giờ đã khiến người khác hoảng rồi, Trần Thạch Đầu cũng sợ, cô gái này mà biến mất, Trần Đông Phương cũng hoảng, chỉ cần hoảng một cái thôi là sẽ có sơ hở, việc này đối với chúng ta trăm lợi chứ không hại, cậu cứ yên tâm đợi xem kịch hay đi.”

Tôi châm điếu thuốc, cố gắng hết sức không để bản thân mình tâm tư bấn loạn, một lúc sau, tôi nói với Bàn Tử: “Không cần điều tra Trần Cận Chi đó nữa đâu, anh trai tôi đã nói với tôi rồi.”

Sau đó, tôi đem những gì mà anh trai nói với tôi kể cho Bàn Tử nghe, sở dĩ tôi trực tiếp nói luôn với Bàn Tử, là bởi vì tôi cảm thấy con người anh trai tôi nói chuyện rất có học thức, trước khi anh ấy kể với tôi chuyện này thì đã nói một câu là Bàn Tử đáng tin, nói không chừng anh ấy nói với tôi như vậy chính là muốn tôi kể cho Bàn Tử nghe, giống như Bàn Tử đã nói, chuyện nghiên cứu thuật nghiệp, có lẽ anh trai tôi cũng muốn có được một vài giải đáp từ phía Bàn Tử, ví dụ như làm thế nào mà Trần Cận Chi có thể cho cả người hòa vào bên trong Bia Đầu Rồng được.

Bàn Tử nghe xong, biểu cảm trên mặt không biết nói thế nào, dâng vẻ cho tôi cảm giác giống như cả người đều không được ổn cho lắm, anh ấy đứng dậy rồi nói: “Người hòa tan vào trong đá Thái Sơn, chuyện này gần như là không thể nào, không, phải là hoàn toàn không thể nào.”

“Nhưng mà tổ tiên của nhà họ Diệp, chính là vị quản gia đó quả thực đã tận mắt nhìn thấy mà. Lúc đó Trần Cận Chi đã hòa tan một nửa người vào trong đó rồi!” Tôi nói.

Bàn Tử lắc lắc đầu, nói: “Tuy rằng trăm nghe không bằng một thấy, nhưng có lúc những gì mắt thấy chưa chắc đã là thật, bây giờ hai chúng ta thử nghĩ một chút về tình hình tối ngày hôm đó nhé, quản gia vốn bị dọa cho sợ mất mật bán sống bán chết, cộng với việc nửa đêm nhìn gì cũng không rõ ràng chân thực lắm, ông ta quả quyết đã nhìn thấy Trần Cận Chi chui nửa người vào trong tấm bia đầu rồng, nhưng nếu như trên tấm bia đầu rồng này có một cơ quan có thể mở ra một cánh cửa ngay đó thì sao, lúc này Trần Cận Chi vừa hay mới chui vào được một nửa, nên đã gây cho vị quản gia đó cảm giác lầm tưởng rằng cả người ông ấy đang hòa vào bên trong, nói rõ ra một chút, lỡ như tấm bia đầu rồng này chỉ là một cỗ quan tài có hình dạng đầu rồng thì sao? Trần Cận Chi này đang chui vào trong đó.”