Bàn Tử vừa nói xong, tôi lập tức cảm thấy anh ta nói rất có lý, đổi lại là tôi trong tình huống như vậy thì cũng có khả năng là nhìn nhầm thôi.
“Bàn gia, nếu sự việc giống như là anh nói thật, tôi cảm thấy Trần Cận Chi này có phải là có ý đồ gì đó không? Tại sao lại lấy người nhà họ Diệp đem đi hiến tế, rồi tại sao bản thân ông ta lại tự mình chui vào bên trong bia đầu rồng?” Tôi hỏi.
Bàn Tử chau mày lắc đầu nói: “Chuyện này thật ra cũng không chắc chắn được, bây giờ xem ra hẳn là muốn đoạt lấy phong thủy của Phục Địa Câu, nhưng cũng không giống, theo như cậu nói thì ông ta là một thầy âm dương cực kì có tiếng, với chút địa khí ở một Phục Địa Câu cỏn con này ông ta không tội gì phải làm như vậy, hơn nữa tôi nói với cậu như này nhé, người cõi tiên rất coi trọng cái gọi là nhân quả, hại chết nhiều người nhà họ Diệp như vậy thì sẽ tạo ra nghiệp lớn thế nào chứ? Cho dù ông ta có tìm một cái long huyệt cũng không có tác dụng, bởi vì đã tổn hại quá nhiều âm đức.”
Tôi do dự một hồi, lúc này, cuối cùng tôi cũng quyết định đem bí mật của Trần Đông Phương kể cho Bàn Tử nghe luôn, tuy làm như vậy thì cũng hơi có lỗi với Trần Đông Phương, cũng có chút không giữ đạo nghĩa, nhưng tôi nghĩ lại, lão tổ tông của Trần gia nhà ông ấy diệt sạch cả nhà Diệp gia chúng tôi, tôi đã không trả thù ông ấy rồi, chút chuyện này thì có là gì đâu chứ?
Sau khi tôi kể lại hết cảnh tượng mà tôi và Trần Đông Phương cùng nhìn thấy vào tối hôm đó cho Bàn Tử nghe, Bàn Tử trừng mắt với tôi nói: “Hôm đó cậu ngập ngừng ấp úng là Bàn gia tôi biết ngay cậu có chuyện giấu tôi mà!”
“Đầu tiên đừng nói chuyện đó nữa, hai việc này kết hợp lại với nhau, anh xem có thể nhìn ra được điểm gì không?” Tôi nhìn Bàn Tử với vẻ tràn đầy tự tin.
Bàn Tử nhìn tôi rồi nói: “Nói thật, không nhìn ra được gì, nhưng cậu nói người giấy ngựa giấy quan tài đá, Bàn gia tôi có thể nghĩ cách hỏi thử chuyện này là thế nào.”
“Tìm ai để hỏi vậy, tìm Ngô hủ nho kia của anh để hỏi nữa sao? Anh tuyệt đối không được làm như vậy đấy nhé.” Tôi nói.
“Không, tìm Thành Hoàng, đừng quên, ông ấy là m Ti của một vùng, chuyện của âm gian, bọn họ nắm hết. Chuyện ở đây lớn như vậy, Bàn gia tôi phải hỏi ông ta xem thử, chuyện ở chốn này rùm beng như vậy, một Thành Hoàng như ông ta làm sao mà không biết được.” Bàn Tử nói.
Thật ra liên quan đến bản lĩnh của Bàn Tử thì tôi khá là tin tưởng, hơn nữa có thể nói, bùa chú mà Bàn Từ dùng ngày hôm đó cùng bản lĩnh hỏi Thành Hoàng bây giờ tôi đều rất là tò mò, cái này không giống như võ nghệ của anh trai tôi hay là của Lý Thanh, đối với tôi mà nói, hoàn toàn là khái niệm của hai thế giới.
Con người Bàn Tử nói là làm, hai chúng tôi ra khỏi ủy ban thôn thì trực tiếp đi đến nhà của Hà Tiên Cô, Hà Tiên Cô này vừa nhìn thấy hai chúng tôi đến thì mặt mày tái mét, cho rằng Bàn Tử lại đến để đập phá nơi này, Bàn Tử nói: “Đừng sợ, mượn dùng đạo tràng nhà bà một chút, mời thần thì cũng xem như là tăng thêm cho bà chút cơ duyên.”
Hà Tiên Cô nhìn tôi, vẻ mặt có vẻ khó coi, tôi liền nói với bà ấy: “Không sao, Bàn Tử lại muốn mời Thành Hoàng lên ấy mà, bà đừng quan tâm, đi ra ngoài trước đi đã.”
Hà Tiên Cô nói: “Được, các cậu coi đấy.”
Nói xong, bà ấy nhìn Bàn Tử một cái, rồi kéo cửa ra, Bàn Tử lấy một lá bùa từ trong túi ra, dùng chu sa vẽ lên bùa, trình tự lần này dường như cũng giống y hệt như lần trước, trực tiếp đốt cháy tượng của Thành Hoàng, sau đó lại thắp hương cho Thành Hoàng.
Tôi cho rằng Thành Hoàng này cho dù là không hiện thân, thì ít ra lần này cũng dùng gió thổi ra chữ cho Bàn Tử xem giống như lần trước chứ, ai ngờ sau khi Bàn Tử thắp hương xong, bức tượng của Thành Hoàng này đột nhiên nứt ra, vết nứt này không kín, cành cạch phía bên trong tường một hồi thì biến thành một mớ gạch vụn.
“Chuyện này là sao đây?” Tôi hỏi Bàn Tử.
“Có ngày Bàn gia tôi cũng sẽ cho ông biết mặt trước mặt Trương thiên sư!” Bàn Tử lại chỉ tay vào bức tượng Thành Hoàng bị vỡ vụn rồi chửi.
Nói xong, anh ta đóng sập cửa rồi đi ra ngoài, rõ ràng là rất tức giận, tôi vội vàng đuổi theo hỏi xem tình hình rốt cuộc là như thế nào, Bàn Tử nổi giận đùng đùng mắng: “Cmn chứ, ông nội này giỡn mặt tôi quá mà, không muốn gặp mặt tôi, nên tự hủy kim thân, nhát gan quá mà.”
Nói xong, Bàn Tử lại mắng: “Đợi đến khi Võ Thánh Miếu xây xong, tôi sẽ ở trước mặt Quan Nhị Gia tâu luôn một lượt, là m Ti địa phương mà không quản chuyện của địa phương, dựa vào tính khí của Quan lão gia, nhất định sẽ một đao chém chết ông ấy.”
___
Đúng một tuần, Trần Thạch Đầu và thằng con trai lớn của hắn, cả cô gái kia vẫn đều không có tin tức, giống như bọn họ đã tan vào không khí vậy, hình như cũng giống như Bàn Tử nói, tôi đã gọi cho Trần Đông Phương mấy cuộc điện thoại, mỗi lần ông ấy đều nói xong việc thì sẽ quay về, nhưng mãi mà chẳng thấy bóng dáng đâu. Xem ra Bàn Tử suy đoán không sai, tất cả mọi người đều biết trước mắt cô gái này không gặp nguy hiểm gì, bây giờ người hoảng loạn chỉ có một mình tôi mà thôi.
Mà khoảng một tuần sau đó, Võ Thánh Miếu của Quan Nhị Gia cuối cùng cũng đã xây xong.
Cái hôm mà miếu được xây xong, Bàn Tử điểm mắt cuối cùng cho Võ Thánh.
Khoan nói những cái khác, chỉ nói đến đây đao lưỡi cong Thanh Long mà Quan Nhị Gia nắm trong tay thôi, cho dù chỉ là một bức tượng đứng ở đó thôi cũng đã rất oai phong lẫm liệt rồi!