Tôi xông tới ôm chầm lấy Bàn tử. Cả người Bàn tử sững lại nhưng cũng vỗ vai an ủi tôi: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, cậu là tặc vương, tặc vương giết người không chớp mắt, khóc cái gì chứ?”
“Đi, chúng ta tới ủy ban thôn.” Tôi nhìn xung quanh thấy càng ngày càng có nhiều thôn dân vì nghe thấy động tĩnh trong nhà tôi nên bu tới xem. Tôi không muốn bị người ta chỉ chỏ, càng không muốn người ngoài biết vụ thảm án hơn hai mươi năm trước, chính ông nội là hung thủ đã ra tay giết cha tôi.
Bàn tử vốn không muốn rời đi, vẫn muốn xông vào báo thù cho tôi. Sau khi tới ủy ban thôn, Lý Thanh và mẹ tôi chăm sóc anh trai, tôi và Bàn tử đi ra ngoài hút thuốc, tôi nói với anh ta: “Bàn tử anh có tin không, người giết cha tôi vậy mà lại là ông nội tôi. Ông nội tôi chính là Thành Hoàng gia, là người trong quỷ đạo mà anh nói trước kia.”
Điếu thuốc trong tay Bàn tử đột nhiên rơi xuống quần anh ta, đốt cháy một lỗ trên quần. Bàn tử vội vàng phủi đầu thuốc đang cháy há hốc mồm hỏi tôi: “Mẹ kiếp, trời đất, không phải chứ? Ông nội cậu sao?”
Bàn tử đã từng gặp ông nội tôi, nhưng anh ta chắc chắn không có ấn tượng sâu sắc gì với một ông già nông dân bình thường. Nếu đã biết được chắc chắn lần sau gặp lại anh ta sẽ không thể nào quên được.