Ông nội nhấc một chân đạp lên lưng anh ấy. Quyền này lại khiến anh trai một lần nữa thổ huyết. Lần này anh ấy chỉ có thể ngẩng đầu lên.
“Cha!” Đúng lúc này mẹ tôi từ trong phòng xông ra, trên mặt bà giàn dụa nước mắt. Bà chạy rất nhanh tới trước mặt ông nội rồi trực tiếp quỳ xuống ôm lấy chân ông nói: “Đã chết một Thiên Hoa rồi, như vậy còn chưa đủ sao?”
“Không cần cầu xin cho con, để ông ta giết con đi!” Anh trai nói với mẹ tôi.
“Im miệng!” Mẹ tôi quay người lại cho anh trai một cái tát thật mạnh lên mặt, âm thanh cái tát vang vọng trong nhà.
Sau đó mẹ tôi lại quay người nói với ông nội: “Nó đã là người của nhà khác, nó họ Tôn, tên Tôn Trọng Mưu, cha tha cho nó một mạng được không? Coi như nể mặt Thiên Hoa.”