Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nguồn: Đình Này Có Ngư. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! “Năm đó ta có thể giết Diệp Thiên Hoa, hôm nay cũng có thể giết chết ngươi, Tôn Trọng Mưu, ta đã để lại cho ngươi một con đường lui rồi.” Lúc này, ông nội đứng ở mũi thuyền gần như đã mất đi kiên nhẫn, nói với anh trai.
Câu nói này của ông ấy khiến tôi lập tức thất kinh, thật ra tôi hiểu, anh trai chỉ là vì quá hận, anh ấy biết mình không phải là đối thủ của ông nội, trong tình huống như vậy, anh ấy vẫn nói ra câu nói nợ máu phải trả bằng máu, tôi thật sự lo lắng ông nội mà ra tay như vậy thì sẽ giết chết anh ấy mất. Giống như ngày hôm đó, nếu như không phải Trần Đông Phương trong lúc nguy cấp ra tay tương trợ, hoặc mấy ngày trước lúc chúng tôi xuống núi, anh trai đã chết trong tay ông nội rồi. Tôi nhìn ông nội, khẽ lắc đầu rồi nói: “Ông nội, cha cháu đã chết rồi, đừng tiếp tục sai nữa.”
Sau đó, tôi lại kéo anh trai rồi nói: “Anh trai, người thật sự ép ông nội ra tay là Quỷ Đạo, ông nội là bất đắc dĩ mà thôi, bỏ qua đi mà.”
“Anh không bỏ qua được, món nợ với Quỷ Đạo, anh đương nhiên sẽ tính sổ.” Anh trai tôi nói.
Nói xong, anh ấy giơ trống lên, muốn ra tay thêm một lần nữa.