Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nguồn: Đình Này Có Ngư. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Tên Lưu Phá Quân gọi điện thoại xong thì được đỡ đứng dậy, bọn chúng chặn ngay ngoài cửa, chỉ tay vào chúng tôi rồi nói: “Nếu như đã dám gáy to thế, vậy thì đừng có đi!”
Bàn Tử nói: “Bây yên tâm, Bàn gia ta không đi được đâu, chú à, có thể cho mượn cái ghế không?”
Sau đó, tôi với Bàn Tử ngồi ngay chỗ cửa, Bàn Tử cắn hạt dưa, còn tôi thì ngồi trò chuyện với Hàn Tuyết, gần đây rất nhiều chuyện xảy ra ở Phục Địa Câu, Hàn Tuyết đều là người biết rõ, cô ấy lại đặc biệt thông minh, đoán thì cũng đoán ra được mấy nhân vật đỉnh cấp kia đều không thể nào có được kết cục tốt đẹp trong tay Bàn Tử và anh trai của tôi, cho nên cũng không hề lo lắng.
Chúng tôi rất thong thả, lại khiến cho tên Lưu Phá Quân này tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, còn bố của Hàn Tuyết cũng đúng thật là thoải mái, cũng không biết có phải là ông ấy muốn thật sự muốn thăm dò xem át chủ bài của con rể tương lai lộ ra như thế nào, nên dẫn mọi người từ lớn tới bé ngồi lên sô-pha, hạ quyết tâm phải ngồi xem kịch hay.
Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng thắng xe ở bên ngoài, sau đó thì có một đám người xông đến, trên tay mấy người này đều mang theo vũ khí, vừa nhìn thấy cái người đi ở hàng đầu tiên, tôi suýt chút nữa phụt cười thành tiếng.