Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nguồn: Đình Này Có Ngư. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Trải qua đợt sóng gió này, thật ra trong lòng tôi đã hiểu được một đạo lý, quyền lợi đương nhiên là đáng ngưỡng mộ, nhưng thực lực của bản thân cũng vô cùng quan trọng, trái ngược với anh trai tôi và Bàn Tử, tôi vẫn còn rất yếu, nếu như hôm nay không có chuyện tôi bị Lưu Phá Quân đánh gục, tất cả mới được gọi là hoàn mỹ, giá như hôm nay tôi có được bản lĩnh như anh trai tôi, hoặc căn bản là không cần đến mức Bàn Tử phải gọi điện thoại cho cô em họ mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tên kia.
Nhưng băng dày ba thước không phải vì rét có một ngày, tôi cũng biết rằng những chuyện này thì không thể gấp được, thậm chí bây giờ tôi còn có một sự kích động đó là kéo Bàn Tử đi thắp lại Thiên Đăng trên vai trái của tôi, bởi vì tất cả những manh mối hiện nay đều hướng đến việc nếu như tôi thắp lại Thiên Đăng đã bị tắt mất này thì tôi sẽ trở nên không còn bình thường như vậy nữa, nhưng tôi lại không dám, Bàn Tử tuyệt đối cũng sẽ không dám.
Tình huống hiện nay đó là, thật ra tôi sống trong một thế cục mà cha tôi và ông nội đã bày ra trước cả khi tôi được sinh ra, dựa vào năng lực và sự khôn ngoan của cha tôi và ông nội, khi nào tôi thắp lại hồn đăng, khi nào thể hiện ra sự bất phàm mà họ cho là như vậy, tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của họ hết, mà kế hoạch đó không những có liên quan đến Quỷ Đạo, mà còn có liên quan đến xung đột lợi ích của nhiều bên, đó là con người to gan lớn mề như Bàn Tử đây cũng chỉ có thể tuần tự làm từng bước một chứ không dám vượt quá giới hạn một chút nào.
Bây giờ ánh mắt của dì lớn của Hàn Tuyết và thằng con trai tên là Khải Khải kia nhìn tôi rất là kì lạ, thật ra tôi cũng không nói là tôi sẽ tìm họ để mà châm chọc, khiêu khích lại, những gì dì lớn của Hàn Tuyết thể hiện cũng không có gì là quá đáng, còn về thằng nhóc con này thì có hống hách một chút, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa có nhiều lúc, tôi chẳng nói gì với họ cả, cái kiểu giáng đòn im lặng như thế này mới là đau nhất.
Ngay vào lúc này, chồng của dì lớn của Hàn Tuyết kéo thằng nhóc Khải Khải kia đến bên cạnh tôi, ngượng ngùng cười với tôi một cái rồi nói: “Diệp Tử có phải không, tôi là dượng của Hàn Tuyết, thằng bé này ngày thường được tôi cưng chiều đến phát hư, chuyện hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, cũng coi như là thay tôi dạy dỗ nó một trận, sau nay hai đứa cũng coi như là bà con họ hàng, ngày thường nếu như cậu có thời gian thì giúp tôi dạy bảo nó nhiều hơn một chút. Qua đây, xin lỗi anh của mày đi!”