Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nguồn: Đình Này Có Ngư. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! “Cậu thì tôi không biết, nhưng thằng nhóc này thì sớm đã bị tôi điều tra đến chân tơ kẽ tóc rồi, các cậu đừng cho rằng tôi không phải là dân thường gì đó, chính là đứa nha đầu này của tôi, cậu cho rằng tôi thật sự không biết gì cả mà lại để cho một tên nhóc bước vào cửa nhà mình sao? Tuy tôi không biết tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng mấy người ở Bắc Kinh trước mắt đều không thể gây bất lợi, tạm thời cũng xứng với con gái của tôi.” Bố của Hàn Tuyết hút một hơi thuốc rồi nói, ông ấy nói câu này không hề khách khí, nhưng lọt vào tai tôi thì lại vô cùng êm tai, có thể nói chuyện với tôi như vậy thì mới được coi là xem tôi như người một phe.
“Cho nên bữa cơm hôm nay, là ông cố tình sắp xếp à? Một là muốn lay núi dọa hổ, rung cây nhát khỉ mấy người họ hàng của ông một chút, hai là ông biết rằng nhóc con tên Lưu Phá Quân kia chắc chắn sẽ đến gây phiền phức, cho nên muốn mượn tay Diệp Tử cho cha con Lưu Phá Quân rơi vào bẫy? Nhất tiễn song điêu đó!” Bàn Tử nói.
Tôi muốn kéo Bàn Tử một cái, bảo anh ấy đừng có nhiều lời như vậy, dù sao thì đây cũng là bố vợ tương lai của tôi, có thể cái gì cũng nói huỵch toẹt ra vậy sao? Kết quả không ngờ bố của Hàn Tuyết cũng thành thật, ông ấy khẽ gật đầu, chỉ tay vào Bàn Tử rồi nói: “Tiểu Bàn Tử cậu cũng thông minh đấy, có điều không phải là nhất tiễn song điêu, vừa hay tôi cũng có thể xem thử sức nặng của cậu nhóc này, là nhất tiễn tam điêu.”
“Kết quả hài lòng chứ?” Bàn Tử cười nói.
Bố của Hàn Tuyết gật đầu rồi nói: “Cũng tạm được.”