TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 372: Thuyền Quỷ Âm Ti (3)

Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Bên này tôi vừa mới bước lên thuyền xong, thì người đàn ông trung niên phúc hậu kia liền chạy ngay tới đem cái thang nối giữa hai con thuyền cất đi, việc này khiến tôi càng thêm lạnh lòng, sau khi ăn món cá om dưa của người đó tôi vẫn luôn cảm thấy người đàn ông trung niên này cũng không tệ, nhưng bây giờ xem ra, sự trung hậu chỉ là giả, bất kể ông ta có phải là người của Tôn Liên Thành hay không, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người lấy mất con đường lui của tôi vậy mà lại chính là ông ấy.

Sau khi tôi bước lên thuyền thì cánh buồm của con thuyền này kêu lên một tiếng rồi căng phồng ra, việc này làm tôi giật mình một phen, bởi vì chỉ có con người mới căng buồm hạ buồm, chẳng lẽ trên con thuyền này còn có người nữa sao? Nhưng mà rất nhanh thì tôi liền cảm thấy suy nghĩ của mình thật là ngốc nghếch, trên con thuyền này người thì không có, quỷ thì đoán chừng có cả lô, bây giờ tôi không hề cảm thấy có một chút gió nào, nhưng mà sau khi cánh buồm được căng lên thì con thuyền lập tức bắt đầu tăng tốc di chuyển, tôi đứng trên chỗ mũi thuyền bị gió lạnh thổi qua, nhiệt huyết sục sôi ban nãy lập tức bị thổi tắt.

Ban nãy tôi bước lên thuyền, chủ yếu là vì gã thanh niên kia tạo ra cho tôi một hình tượng sao chổi rằng nếu như tôi không chết thì tất cả những người khác đều sẽ chết hết, việc này khiến tôi vô cùng tức giận, cộng thêm việc tôi cảm thấy lo lắng cho Bàn Tử, bởi vì tôi luôn có một trực giác rằng gã thanh niên đó là người duy nhất có thể cứu được Bàn Tử, Trần Đông Phương với Lý Thanh đều không được, cho nên lúc đó tôi chỉ có thể đưa ra được lựa chọn như vậy.

Lúc này lòng nhiệt huyết ban nãy lại bị thổi tắt, xung quanh toàn là tiếng gió thổi hụ hụ và tiếng con thuyền rẽ sóng, màn đêm dường như muốn nuốt chửng tôi, tôi quay đầu lại nhìn con thuyền, con thuyền buồm này đúng thật là quá cũ kĩ, lúc bước đi đều vang lên tiếng cọt kẹt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ ra vậy, xung quanh vẫn là một mảng tối đen giống hệt như ban nãy, tôi hét lên một tiếng với con thuyền này: “Có ai không?”

Nhưng rất rõ ràng, không hề có người nào bước ra trả lời tôi, tôi lấy đèn pin soi vào, phát hiện ngoài những tấm gỗ đen sì và dây thừng ra thì không còn bất cứ thứ gì khác, tôi châm một điếu thuốc, tuy bây giờ tôi rất tò mò là con thuyền này làm sao mà chạy được, trên đây rốt cuộc là có người hay không, nhưng tôi lại không dám đi thám thính, thậm chí tôi còn cảm thấy mình phát run hơn ban nãy nữa.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất