Kì thực kể ra cũng lạ, từ sau khi tiểu Hạn Bạt đó biến mất xong thì không thấy tung tích đâu nữa, từ sau cái đêm đó trở đi thậm chí cô Ngốc cũng không còn xuất hiện gây náo loạn, nếu như không phải ông Ba và chú Trụ Tử xảy ra chuyện, thực ra khoảng thời gian này có thể nói Phục Địa Câu quá là yên bình. Sau khi hoàn thành miếu của Quan Nhị Gia, gần đây Lưu Bàn Tử đã trở thành Thần Hán đứng đầu ở trong thôn đương nhiên cũng trở thành “người chủ trì” chuyện trong miếu, đây cũng chính là nguyên nhân mà Hà Tiên Cô không ưa Bàn Tử, cũng không hoàn toàn vì hôm đó Bàn Tử châm biếm bà ta, chủ yếu là vì oan gia cùng ngành, nếu như không có Bàn Tử ở đây, thì sau khi miếu Quan Nhị Gia lạc thành mọi người chắc chắn sẽ mời Hà Tiên Cô đến để chủ trì mọi chuyện trong miếu, tiền hương hỏa gì đó đối với người nông thôn mà nói thì cũng coi như là một nguồn thu nhập không tệ.
Bàn Tử điểm mắt cho Quan Nhị Gia, đây cũng giống như chuyện điểm mắt cho rồng, sau khi điểm mắt, bởi vì khoản tiền mà Trần Đông Phương để lại vẫn còn dư không ít, Trần Thanh Sơn dứt khoát mời đoàn kịch trong xã đến, dựng một cái sân khấu ở trước miếu để diễn một buổi kịch lớn, bên này thì Trần Thanh Sơn cũng dẫn theo các thôn dân bày biện cống phẩm để cúng tế cho Võ Thánh, nhất thời cả Phục Địa Câu trở nên thật náo nhiệt. Người lớn thì cười vui, trẻ con nô đùa, đều rất tốt đẹp, nhìn thấy cảnh tượng này tôi cũng bất giác nghĩ nếu như cả Phục Địa Câu cứ mãi được như thế này thì tốt biết mấy.
Về tên của ngôi miếu này, chúng tôi cũng nghe theo ý kiến của Bàn Tử, lấy tên là Nghĩa Dũng Võ An Vương Miếu, bởi vì mục đích xây ngôi miếu này lên là để diệt trừ Hạn Bạt, mà danh xưng Nghĩa Dũng Võ An Vương cũng chính là vì Quan Nhị Gia có công diệt trừ Hạn Bạt nên mới được phong, cho nên cũng xem như là có ý nghĩa đặc biệt.
Vở kịch lớn này diễn mãi cho đến hơn mười giờ đêm thì mới khép lại, tôi, Trần Thanh Sơn và Bàn Tử còn ở trong miếu chưa về nhà, tuồng ban ngày nói là diễn cho thần tiên xem, thực ra là để cho các thôn dân thêm phần náo nhiệt, còn vở kịch lớn vào buổi tối này mới thật sự là chuẩn bị dành cho Quan Nhị Gia. Nói thật, lúc Bàn Tử nói muốn mời Quan Nhị Gia hạ giới giáng yêu, tôi còn có chút kích động, chưa nói đến thân phận thần vị của Quan Nhị Gia, chỉ nói đến Quan Vũ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thôi, trung nghĩa can đảm, đâu có mấy ai mà không kính trọng khâm phục, còn chưa kể Lạc Dương là nơi chôn đầu của Quan Nhị Gia, người dân ở cả Lạc Dương đều có tình cảm đặc biệt đối với Quan Nhị Gia.
Sau khi đám người đã tản đi, tôi nhìn Bàn Tử hỏi: “Bàn gia, anh thật sự có thể mời Quan Nhị Gia xuống đây sao?”
“Bàn Gia tôi đã từng chém gió với cậu lần nào chưa? Chắc cậu cũng đã nhìn ra, cậu đừng thấy Bàn gia không mời được Thành Hoàng kia ra cho cậu, đó là bởi vì Thành Hoàng đó quá nhát gan thôi, còn Quan Nhị Gia thì chỉ cần Bàn gia tôi thắp hương đốt bùa, nhân gian gặp nạn tất nhiên sẽ hạ giới trừ yêu.” Bàn Tử nói.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Trần Thanh Sơn đã nói: “Bàn gia, anh lợi hại như vậy, vậy thẳng thắn nói với Quan Nhị Gia một tiếng, đem cái thứ ở trong quan tài đá bên trong mười hai hang quỷ diệt trừ luôn là được rồi. Nếu như thế thì mới là đầu xuôi đuôi lọt.”
Bàn Tử vừa nghe nói như vậy xong thì không còn đắc ý như hồi nãy nữa, ngược lại vẻ mặt trở nên giận dữ rồi nói: “Làm sai Bàn gia tôi có thể giải thích cái thứ này cho ông đây nhỉ? Thứ mà Bàn gia mời xuống đây, là thần thức của Quan Nhị Gia, mức độ công hiệu của thần thức này chính là có liên kết với tu vi của Bàn gia tôi, giống như pháp thuật mà tối hôm đó Bàn gia tôi dùng bùa chú của sư môn để diễn hóa vậy, những thứ tôi biến ra với những thứ mà sư phụ tôi biến ra, trông thì có vẻ giống nhau, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác, cho nên Quan Nhị Gia mà Bàn gia tôi mời xuống diệt trừ Hạn Bạt kia thì không có vấn đề gì, nhưng nếu để đối phó với thi vương bên trong quan tài đá thì đoán chừng cũng có chút khó khăn, nếu như sư phụ của Bàn gia tôi đến đây, thế thì như Trương Phi ăn giá đỗ, dễ như trở bàn tay.”
Tôi vốn rất tò mò Bàn Tử có thân thế như thế nào, bèn hỏi: “Vậy thì mời sư phụ của anh đến đây đi chứ, mà nói chứ Bàn gia, anh thuộc môn phái nào thế?”
Bàn Tử cười một cách bí hiểm, nói: “Ông già sư phụ tôi thích vân du tứ hải, Bàn gia tôi cũng không tìm được ông ấy, được rồi, không dây dưa với mấy người nữa, sắp đến giờ rồi đấy. Hôm nay sẽ cho các người mở mang tầm mắt xem bản lĩnh của Bàn gia tôi.”
Chúng tôi đi vào trong miếu, trường minh đăng ở bên trong miếu vẫn còn thắp sáng, mặc dù tôi biết tối hôm nay chúng tôi sẽ diệt trừ Hạn Bạt, nhưng mà nhìn tư thế hào hùng của Quan Nhị Gia, vậy mà tôi lại chẳng thấy sợ chút nào, ngược lại còn thấy cực kì kích động, còn lần này thì Bàn Tử cũng trang nghiêm một cách trước nay chưa từng thấy, anh ta chạy ra sân sau của ngôi miếu tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay một bộ đạo bào màu bồ kết, vì để mời thần vào ngày hôm nay mà cả một tuần nay anh ấy không hề ăn thịt, dùng theo cách của anh ấy mà nói thì đây gọi là trai giới, sau khi trai giới bảy ngày, thì ngày hôm nay gọi là mộc dục canh y.
Nhìn thấy Bàn Tử mặc đạo bào, lúc này tôi mới thấm thía câu nói có mặc long bào cũng không giống thái tử có nghĩa là gì, ông nội này vốn dĩ cao to vạm vỡ trông giống như một tên xã hội đen, bộ đạo bào này thì lại hơi nhỏ một chút, quấn lên người Bàn Tử thì cmn nhìn như là áo bó vậy, làm gì có chút cảm giác tiên phong đạo cốt giống như mấy đạo sĩ mặc đạo bào ở trong phim đâu chứ? Bàn Tử thấy tôi và Trần Thanh Sơn nín cười nhìn anh ta, liền nói với vẻ mặt đỏ ửng hiếm thấy: “Bộ đồ này cũng từ ba năm trước rồi, mấy năm nay không cần dùng đến, hồi trước ấy à, dáng người của Bàn gia tôi cũng mi nhon lắm đó chớ.”