Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Sau khi Hà Chân Nhân đi, mới ồn ào náo động đây lập tức cũng coi như là quay trở lại vẻ yên tĩnh, không thể không nói, nếu như Hà Chân Nhân không đến, giữa anh trai tôi và Bàn Tử sẽ trở nên vô cùng ngượng ngùng, Hà Chân Nhân gõ Bàn Tử ba cái, trông thì có vẻ như đang khiển trách dạy dỗ, nhưng thật ra là cho Bàn Tử một con đường lui, mấy câu cuối cùng mà Hà Chân Nhân nói, tuy tôi nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết thật ra đó là đang giải thích với anh trai tôi tại sao Bàn Tử lại điểm hồn đăng cho tôi mấy lần. Cũng chính là câu nói ban nãy của Trần Đông Phương, tôi mới biết mấy lần này thật ra đều có hậu quả không tốt.
Lúc chúng tôi quay về, tôi với Bàn Tử, còn có cả anh trai tôi đều ngồi trên xe của Trần Đông Phương, suốt đường đi anh trai tôi với Bàn Tử vẫn còn một chút ngượng ngùng, lúc đến trước cửa khách sạn, Bàn Tử xuống xe rồi nói với anh trai tôi: “Tôn Trọng Mưu, Bàn gia tôi không thích giải thích nhiều với người khác, nhưng bây giờ không nói không được, cấp bách quá, Bàn gia tôi có thắp đèn cho Diệp Tử mấy lần, vì muốn tìm ra bí mật trên người Diệp Tử cũng không phải là giả, tôi chưa có nói rõ với Diệp Tử, Bàn gia tôi cũng thừa nhận, nhưng chúng ta nói cho công bằng, mấy người có chuyện gì cũng không nói, chuyện gì cũng đều giấu Diệp Tử với Bàn gia, vậy có hợp lý không? Còn nữa, Bàn gia tôi cũng không biết vậy mà còn có người có thể biết được những chuyện này.”
“Được rồi, Bàn Tử, anh đừng nói nữa.” Tôi lay nhẹ Bàn Tử rồi nói, thật ra tôi không hề trách Bàn Tử, cho dù có gây ra ảnh hưởng gì mà chúng tôi đều không biết đi chăng nữa, thì cũng là ngoài ý muốn.
“Không được, phải nói chuyện cho rõ ràng, lỗi của Bàn gia thì phải nhận, nhưng không thể bị đổ oan được, khó chịu lắm.” Bàn Tử nói.
“Anh muốn tôi xin lỗi anh, hay là anh muốn đá lại tôi cú đá kia?” Anh trai tôi nhìn Bàn Tử một cái rồi nói.