Chương 1162: Xin tranh
Phương Chính Nham tươi cười, không ngừng khen ngợi: “Thiếu niên sinh anh hùng, chào đồng chí tiểu Lâm.”
“Cảm ơn lãnh đạo khen ngợi, có điều cái tên đồng chí tiểu Lâm này nghe hơi kỳ kỳ, tôi cho rằng gọi Lâm đại sư vẫn là tốt nhất.” Lâm Phàm lại không phải là người chưa từng lăn lộn trong xã hội. Tuy Trịnh Trọng Sơn không đáng tin cậy, nhưng địa vị cũng cao hơn Phương Chính Nham nhiều. Nếu để Trịnh Trọng Sơn biết tên này gọi mình là tiểu Lâm, vậy không phải sẽ một chưởng đánh vào gối đối phương rồi mắng, có phải ông đang muốn leo lên đầu lão già tôi hay không.
Phương Chính Nham sửng sốt sau đó cười nói: “Đúng, đúng, lỡ lời, lỡ lời. Quốc họa của Lâm đại sư vô cùng tuyệt vời, tác phẩm nổi tiếng ở nước ngoài làm rạng rỡ đất nước, là kho báu của quốc gia, nên gọi Lâm đại sư mới đúng.”
Quận trưởng Xa lau mồ hôi trên trán, Lâm đại sư này đúng là to gan, muốn dọa chết người sao. May mắn là lãnh đạo không tức giận, nếu như tức giận thì chuyện này sẽ gây thêm phiền phức cho mình về sau. Như thế thì đúng là muốn lấy cái mạng nhỏ này của mình mà.