Chương 1163: Lãnh đạo, đừng đi mà
Đã nói đến mức này rồi, theo như bình thường thì Lâm đại sư chắc chắn sẽ cười lớn một tiếng sau đó giơ tay lên nói: “Không sao, không sao, có thể treo bức tranh ở phòng họp là vinh hạnh của tôi mà.”
Nếu như nói ra lời này, thì không phải là xong việc rồi sao.
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến cho mọi người trợn tròn mắt, chỉ thấy Lâm đại sư lộ ra ý cười.
“Hóa ra là như vậy, đây là chuyện nhỏ, bây giờ tôi gọi điện thoại cho bọn người Trịnh Trọng Sơn, Nguyệt Thu Cư Sĩ hoặc lão Đào của Hiệp hội quốc họa. Tôi sẽ hỏi thử xem bọn họ có sẵn bức tranh nào không, nếu có thì sẽ gửi tặng cho lãnh đạo. Tranh của bọn họ cũng không kém hơn tôi là bao, cũng rất khí thế, chắc chắn lãnh đạo sẽ thích.”