Mọi người dừng lại.
Quan Sơn nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt khó tin: “Thực sự là ngươi!”
Diệp Huyền phủi bụi trên người: “Ngươi phát hiện ra từ khi nào thế?”
Quan Sơn nhìn hắn: “Phạm Thủy Thủy nói chúng ta và hắn ta đại chiến thì người được lợi nhất là Diệp Huyền ngươi, mà ngay từ đầu ngươi vẫn luôn tích cực chọc ngoáy giữa chúng ta và Phạm Thủy Thủy, muốn chúng ta liều chết với nhau. Thế nên ta nghĩ là ngươi!
Hơn nữa lúc ở trong sơn động, Hi Nhược đã chết, nhưng ngươi vẫn còn sống! Vấn đề này ta có nghĩ đến, nhưng thấy ngươi bị trọng thương nên khi đó chưa hỏi cho kĩ… Đương nhiên, đây đều là phỏng đoán của ta, mãi cho đến lúc trước khi ngươi ra tay ta còn không dám chắc đó là ngươi!”