"Thục Châu đang ngổn ngang trăm bề, nếu đoán không lầm, hắn đang bù đầu với đống công việc ở Thục Châu. Dù hai bên là kẻ địch, nhưng tên Từ Bố Y đó cũng thuộc hàng đại nhân vật." Tư Mã Tu trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
"Quân sư, việc mà ngài nói hôm trước...?"
"Chủ công đừng nóng, tôi đã phái người đi dò la địa hình ngoài cửa Ngọc Môn, xem xét kỹ lưỡng vùng sa mạc Hạn Hải và đường xá hiểm trở dẫn vào Thục rồi."
"Quân sư, ta sốt ruột quá."
Tư Mã Tu ngẫm nghĩ, "Không chỉ chủ công, mà ngay cả thằng cha Từ Bố Y kia cũng biết, sớm muộn gì Lương Châu với Thục Châu cũng phải có một trận thư hùng. Nếu chủ công thắng, thì nghiễm nhiên chiếm được vùng đất trù phú Thục Châu, tha hồ mà vơ vét lúa gạo. Còn nếu Từ Bố Y thắng, thì coi như công cuộc tranh bá của chủ công phải lùi về nơi heo hút ở Lương Châu, ít nhất cũng mất vài năm mới gượng lại được."