Thành Lương Châu đang vào mùa gió, cát bụi bao phủ cả thành. Dưới bầu trời xám xịt, dù đứng trên cao nhìn xuống cũng không thấy rõ được hai dặm bên ngoài thành.
Thực tế, Lương Châu không hẳn là vùng đất quá khắc nghiệt. Trong các đời Lương Châu Vương, cuối cùng cũng có vài vị hiền vương, ra sức trị vì, thông thương với các nước Tây Vực bên ngoài, không chỉ trồng lúa mì mà còn mở rộng số lượng mã trường, giáp trụ một thời rất đầy đủ.
Sau khi Đổng Văn trở thành Lương Châu Vương, những thứ thừa hưởng được không hề ít. Nếu không, ban đầu đã không thể lấy một châu để cứng chọi lại hai châu An, Tịnh.
"Lúa gạo ở Thục Châu thu hoạch được, so với lúa mì ở Lương Châu ta, cao hơn nhiều." Giọng Đổng Văn có chút chua xót, luôn tâm niệm đến kho lương Thục Châu, không phải là không có lý do.
Tư Mã Tu im lặng một hồi, không lập tức lên tiếng.