“Chủ công, tên sứ thần kia lại mò tới nữa rồi!”
“Sứ thần? Sứ thần nào? Của Viên Tùng à?”
“Dạ đúng.”
Từ Mục nghe đã thấy ngao ngán. Chẳng cần đoán cũng biết, lại là Nghiêm Đường mặt dày mày dạn kia thôi. Lần này đến lần khác, hắn ta cứ nhăm nhe miếng mồi Tây Thục của mình mãi không thôi.
“Chủ công, chắc lại giở trò cũ, đưa ra điều kiện gì đó cho xem. Chủ công cứ nghía qua xem sao, cũng chẳng mất gì.” Mã Nghị nói thêm.