TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhất Phẩm Bố Y

Chương 34: Hóa giải hiểu lầm

Ấy vậy mà, một món đồ xoàng xĩnh như thế, ngoài chợ đen vẫn có thể hét giá bốn, năm lượng bạc.

Trầm ngâm một lát, Từ Mục giấu con dao vào tay áo.

"Mục ca nhi, đi được nửa đường rồi đó!"

"Huynh đệ, treo đèn lên cho sáng nào!"

"Tuân lệnh Đông gia!"

Hai chiếc đèn lồng dầu được treo cao, hắt ánh sáng vàng vọt xuống con đường mòn, soi rõ những gốc cây cổ thụ với rễ chằng chịt hai bên.

Ước chừng hai canh giờ sau.

Ngã tư Bốn Đường trứ danh hiện ra trước mắt.

"Đông gia, trói hết cả lũ rồi! Thằng chó đó vừa tỉnh dậy đã chửi bới om sòm, tôi cho hắn mấy đấm cho chừa." Trần Thịnh tiến lại gần, giọng đầy phấn khích.

Trước khi gặp Từ Mục, gã chỉ là một anh chàng đánh xe quèn ở Vọng Châu thành. Nằm mơ gã cũng chẳng dám nghĩ có ngày mình lại được đấm cả Nhị Đại Vương sơn phỉ.

"Đấm chết người ta rồi à?"

"Dạ đâu có, dân trong trang cũng xúm vào đấm đá túi bụi, nhưng tôi sợ có chuyện nên can hết rồi."

"Làm tốt lắm."

Từ Mục gật đầu. Hắn còn khối việc cần đến Bành Xuân.

"Từ phường chủ… khụ khụ…"

Bành Xuân bị trói nghiến vào cây cột, mặt mày bặm trợn. Gã vừa hé miệng đã hộc ra một búng máu tươi.

"Ngươi muốn nói gì?"

Từ Mục nửa ngồi xuống, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn tên sơn phỉ trước mặt.

"Tha cho ta đi, sau này nước sông không phạm nước giếng."

"Ngươi nằm mơ à?"

"Ta cho ngươi thêm hai mươi lượng bạc!"

Từ Mục lắc đầu nguầy nguậy: "Ta nhớ lại những lời ngươi nói hôm trước là thấy phát điên rồi. Ngươi muốn đồ sát trang trại của ta, chặt tay chân đàn ông, bắt cóc phụ nữ, còn trẻ con thì ném vào lửa thiêu sống, đúng không?"

"Từ phường chủ, đó chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi mà."

"Không đúng." Từ Mục nheo mắt: "Chắc chắn các ngươi đã làm những chuyện như vậy nhiều lần rồi. Ta không ngại cho ngươi biết một bí mật."

"Bí mật gì?"

"Từ nay về sau, khu Tứ Thông Lộ này do Từ gia trang ta làm chủ."

Bành Xuân tức giận đến bật cười: "Ngươi chỉ là một tên chủ trang quèn, lại còn có vợ có con. Ta dám cá ngươi không dám chơi lớn đâu… Á!"

Xoẹt!

Ánh mắt Từ Mục lạnh như băng. Con dao găm đã cắm phập vào vai Bành Xuân, máu tươi bắn tung tóe.

"Lôi hắn về nhà gỗ, nhớ khóa cửa cẩn thận." Lau sạch vết máu trên dao, giọng Từ Mục lạnh tanh.

Trần Thịnh và đám người bên cạnh như bừng tỉnh, lôi xềnh xệch Bành Xuân như kéo một con chó chết, ném vào trong căn nhà gỗ.

"Đông… Đông gia, cơm nước hâm nóng cả rồi ạ." Hỉ Nương từ trong bếp bước ra, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Mục.

"Anh em, vào ăn cơm thôi."

Một ngày trời bôn ba khiến Từ Mục mệt rã rời. Giờ hắn chỉ muốn ăn no rồi nghỉ ngơi cho lại sức.

"Mục ca nhi, thơm quá!"

Vừa bước chân vào bếp, Tư Hổ đã reo lên như mở cờ trong bụng.

Từ Mục nhìn quanh, không khỏi ngạc nhiên.

Trên chiếc bàn gỗ dài bày la liệt món ăn: nào là thịt băm nấu sệt, nào là canh cá om trong nồi đất, nào là hơn chục con cá nướng xiên que thơm lừng.

"Hỉ Nương, cô đúng là Bồ Tát sống! Mục ca nhi, thưởng cho cô ấy đi!" Tư Hổ kích động đến nói năng lung tung, vớ ngay một con cá nướng nhét vào mồm nhai ngấu nghiến.

Hai thanh niên trai tráng cùng về muộn cũng hò reo rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn uống hùng hục.

"Hỉ Nương, vất vả cho cô rồi." Từ Mục cố nở một nụ cười.

"Đông… Đông gia, không phải tôi làm đâu ạ!" Hỉ Nương bối rối: "Là phu nhân làm đó ạ. Hôm nay cô ấy ra bờ sông câu cá cả buổi, rồi lại lên núi bắt thỏ. Mấy món này đều do phu nhân dặn dò kỹ lưỡng, bảo phải đợi Đông gia về mới hâm nóng lại."

Phu nhân, tức là cô vợ bé Khương Thái Vi.

Ngoài mặt thì lạnh nhạt, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hắn ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm.

"Phu nhân đâu?"

"Phu nhân bảo cô ấy ngủ trước rồi. Lúc Đông gia chưa về, cô ấy còn ra phòng Đông gia trải chăn nữa đó."

Trong lòng Từ Mục bỗng trào dâng một dòng nước ấm áp.

"Đông gia, ngài mau ăn đi." Hỉ Nương giục giã.

Từ Mục giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tư Hổ đã chén gần hết đống cá nướng rồi.

"Tư Hổ, bỏ xuống ngay!"

"Mục ca nhi, ta đói quá mà!"

"Ta cũng đói, đây là vợ ta làm cho ta!"

Bành Xuân bị nhốt ròng rã một ngày trời, nhưng trên núi Lão Bắc vẫn bặt vô âm tín.

Đến cả một tên lính đưa tin cũng không thấy tăm hơi.

Từ Mục bắt đầu nghi ngờ liệu có khi nào đây chỉ là một lũ anh em "thân ai nấy lo", Bành Xuân đã bị đồng bọn bán đứng rồi cũng nên.

"Trần Thịnh, hắn còn sống chứ?"

"Đông gia, vẫn còn thoi thóp, chỉ là đói quá, nghe đâu gặm cả cỏ khô rồi."

"Vậy thì tốt."

Từ Mục chẳng buồn nhắc đến chuyện cơm nước gì sất. Nếu Bành Xuân chết đói thì coi như gã tự chuốc lấy báo ứng. Dù sao hắn cũng đã cho Hồng Đống đủ thời gian rồi.

"Cung gỗ làm đến đâu rồi?"

"Đông gia, gỗ tốt thì không thiếu, nhưng để uốn được một cái cung cần phải hơ lửa mất gần hai ngày trời. Đến giờ mới làm được hơn chục cái thôi ạ."

Hơn chục cây cung thì ít ỏi quá.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Từ gia trang đã cố gắng hết sức để tăng tốc phát triển rồi.

Sau khi đuổi Trần Thịnh đi, Từ Mục vô thức bước về phía căn nhà gỗ lớn ở trung tâm trang viên.

Hắn nhớ Khương Thái Vi thường hay ngồi ghi chép sổ sách ở đó. Vì vậy, hắn đã cho người đóng thêm mấy chiếc bàn gỗ.

"Đọc theo ta."

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn."

Từ đằng xa đã vọng lại tiếng đọc bài Tam Tự Kinh.

Từ Mục sững người, cảm giác như lạc vào một thế giới khác. Hắn vội vàng ngẩng đầu lên.

Qua khung cửa sổ gỗ, hắn thấy Khương Thái Vi đang cầm một cuốn sách chép tay, cất giọng đọc bài. Khuôn mặt thanh tú của nàng khiến hắn ngẩn ngơ.

Hắn vừa sợ làm phiền, vừa không nỡ rời đi.

Bỗng một thằng nhóc trần truồng trèo lên cửa sổ, cất giọng non nớt gọi "Đông gia".

Tiếng đọc sách trong trẻo như tiếng chuông bạc bỗng im bặt.

Mấy đứa trẻ con nháo nhào bỏ chạy. Thằng nhóc trần truồng chạy vội quá nên vấp ngã dúi dụi xuống vũng bùn.

Sau khi được Từ Mục bế lên, nó bị ăn một cái tát yêu vào mông rồi sụt sịt khóc mếu máo, chạy về nhà tìm lão cha Trần Thịnh.

"Từ… Từ lang, ta … ta ghi sổ sách ngay đây ạ." Khương Thái Vi đỏ mặt, vội vàng cúi gằm đầu xuống.

Từ lang?

Khuôn mặt Từ Mục thoáng lộ vẻ vui mừng.

Hắn đoán chắc Hỉ Nương đã kể hết mọi chuyện rồi.

"Ngẩng đầu lên mà đi, lỡ nàng vấp ngã thì ai nướng cá cho Đông gia ta ăn?"

Khương Thái Vi ngẩn người, rồi che mặt chạy vội ra ngoài.