“Làm tướng mà, cẩn trọng quá hóa đa nghi. Trong tình thế này, tên tướng địch kia chắc chắn sẽ đinh ninh rằng phía trước còn một đạo quân khác của ta nữa.”
Giọng Tiểu Cẩu Phúc trầm ổn vang lên, “Chư vị nhớ kỹ, chúng ta chỉ cần cầm chân được viện binh này thôi là đại thắng rồi, không cần phải giết được bao nhiêu địch. Chủ công đang giao chiến ở phía trước, nếu để viện binh từ Trấn Thủy Quan này cứ thế mà tiến quân, chắc chắn sẽ tạo thành thế gọng kìm, vô cùng bất lợi cho chủ công.”
“Vậy nên, ít nhất phải cầm chân đạo quân này một, hai ngày. Chủ công đã đoán trước rằng có thể sẽ có một đạo quân từ sau đến tiếp viện cho Tả Sư Nhân nên phái ta và chư vị đến đây.”
Bên cạnh Tiểu Cẩu Phúc, mấy vị hiệu úy, kể cả Cung Cẩu đều gật gù tâm đắc.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt Tiểu Cẩu Phúc đầy vẻ kiên định. Hắn dẫn theo hơn hai ngàn quân, nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng cũng khiến đạo quân của Lương Vương này phải tạm dừng bước.