Cổng huyện nha, bách tính nào được thấy cảnh tượng này bao giờ, vừa rồi còn bu lại gần để xem, bây giờ lập tức tránh xa, trên mặt còn lộ vẻ sợ hãi.
Trong lòng bọn họ tràn đầy nghi hoặc và chấn động.
Người này đến cùng đã phạm tội gì, vậy mà lại bị đánh chết ngay trước cổng nha môn?
Bách tính sống cả đời ở Trường An, nhưng cũng mới gặp cảnh này lần đầu.
Một người áo đen đi vào huyện nha, khom người nói với nam tử nho nhã đứng trong sân: “Bẩm đại nhân, phạm nhân đã chết!”
Lý Huyền Tĩnh khẽ gật đầu, đă mắt nhìn về phía Bùi Triết, chợt nói: “Bùi đại nhân, từ Quỳnh Lâm Yến ở vương Phù Dung, chúng ta đã gần 20 năm không gặp rồi nhỉ?”
Trương huyện thừa và Vương huyện úy nghe vậy thì sững sờ, cái gì? Bùi huyện lệnh và Lý đại nhân đã quen biết nhau gần 20 năm rồi?
Bùi Triết cố nặn ra nụ cười, nói: “Bẩm Lý đại nhân, đã 19 năm.”
Lý Huyền Tĩnh nói: “Đa tạ Bùi đại nhân đã chiếu cố Nặc nhi những ngày này.”
Bùi Triết vội vàng nói: “Không dám không dám, thật ra là công tử đang trợ giúp hạ quan, hạ quan cảm tạ công tử còn không kịp. . .”
Lý Huyền Tĩnh khoát tay, Bùi Triết sắc mặt tái nhợt, nhưng một tay này chỉ vỗ vỗ nhẹ lên vai ông, nói: “Trường An không như những huyện khác, làm huyện lệnh ở đây không phải một chuyện dễ dàng, sau này có khó khăn gì thì có thể đến Đại Lý Tự tìm ta. . .”
“Tạ ơn Lý đại nhân. . .”
Đưa mắt nhìn bóng lưng kia đi xa, Bùi Triết mới thở phào.
Lúc này, Bùi Triết lại nghe thấy hai tiếng ‘bịch bịch’, Trương huyện thừa và Vương huyện úy ở sau lưng đồng thời quỳ xuống, mỗi người ôm một chân của ông, khóc lóc thảm thương.
“Trước kia là thuộc hạ có mắt không tròng, mạo phạm Bùi đại nhân, Bùi đại nhân ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho chúng ta đi!”
“Sau này chúng ta nhất định sẽ nghe lời Bùi đại nhân, xin đại nhân buông tha cho chúng ta!”
Bùi Triết nhìn hai người đã kinh hãi đến cực điểm, ngạc nhiên nói: “Hai vị đại nhân làm gì vậy, đã nói là chuyện cũ đã qua rồi mà. . .”
Trương huyện thừa và Vương huyện úy rất ủy khuất.
Trước kia họ chỉ cho rằng Bùi huyện lệnh là chó của Lý đại nhân, ai ngờ hai người lại là bạn bè 20 năm!
Sau này nếu có gì khó khăn có thể đến Dại Lý Tự tìm ta. . .
Ai cũng hiểu sức nặng của câu nói này, có lời hứa hẹn này, sau này Bùi huyện lệnh có thể đi ngang ở Trường An này.
Trong mắt bách tính, bọn họ là quan phụ mẫu cao cao tại thượng, nhưng trong mắt Lý đại nhân quyền thế ngập trời, thì bọn họ cũng không khác gì bách tính bình thường.
Hôm nay, một tên thích khách có mắt như mù đã bị đánh chết ở cổng huyện nha, ngày mai cũng có thể là hai người bọn họ, chuyện này chỉ là một câu nói của vị đại nhân kia thôi, bọn họ có thể không sợ sao?
Bùi Triết tự tay đỡ họ dậy, lắc đầu nói: “Hai vị đại nhân không cần như vậy, chuyện trước kia không cần nhắc lại, làm quan phụ mẫu ở Trường An, chúng ta nên chung sức hợp tác giúp đỡ bách tính mới đúng. . .”
“Đúng đúng đúng!’
“Bùi đại nhân dạy phải!”
Hai người bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên quan phục, Trương huyện thừa không nhịn được tò mò mà nhỏ giọng hỏi: “Bùi đại nhân, sao trước kia không nghe ngài nhắc đến Lý đại nhân. . .”
Nếu Bùi huyện lệnh nói mình biết Lý đại nhân, bọn họ nào dám làm những chuyện kia, chỉ sợ vừa gặp mặt đã quỳ xuống rồi!
Bùi Triết nhìn bọn họ, nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn, bản quan không muốn quá nhiều người biết mình và Lý đại nhân là bạn cũ…”
Hai người lập tức gật đầu: “Hiểu, đã hiểu. . .”
Nhìn qua bóng người đã biến mất kia, Bùi Triết lại rơi vào hồi ức.
Năm Chí Thánh thứ 14, năm đó Lý Huyền Tĩnh 18 tuổi, đỗ tiến sĩ hạng một, một người độc chiếm ngôi trạng nguyên của sáu khoa, vang dội cổ kim, danh chân Trường An, là đối tượng khiến vô số hào môn quý tộc tranh nhau lôi kéo, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.
Đúng, đó chính là Lý Huyền Tĩnh!
Năm đó mình cũng 18, cũng đỗ tiến sĩ, nhưng là hạng chót, trên Quỳnh Lâm Yến trong vườn Phù Dung, Lý Huyền Tĩnh được vô số người vây quanh, mà mình thì ngồi như lâu la trong một góc hẻo lánh.
Thật sự là một hồi ức xa xưa. . .
. . .
Có người bị đánh chết ở cổng huyện nha Trường An, đây không phải là một việc nhỏ.
Phải biết, huyện nha Trường An không có quyền lực xử quyết tử tù.
Huyện lệnh có thể phán quyết tử hình, sau đó phải giao cho Hình Bộ xét duyệt, cuối cùng sẽ do Đại Lý Tự phê chuẩn, rồi mới có thể thi hành.
Nhưng đây cũng không phải là sai lầm khi phạt trượng, tuy nói phạt trượng cũng có thể đánh chết người, nhưng chỉ mười trượng mà đã chết người, chứng tỏ người hành hình đã có ý muốn giết người.
Quan viên huyện nha Trường An không có lá gan này.
Tin tức lan truyền rất nhanh, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai các thế gia vọng tộc ở Trường An.
Với năng lực của bọn họ, đương nhiên đã tìm hiểu được đầu đuôi.
Con trai của Lý Huyền Tĩnh bị ám sát.
Thích khách thất thủ và bị bắt.
Lý Huyền Tĩnh đích thân đến huyện nha, hạ lệnh đánh chết thích khách kia.
Rất nhiều đại nhân vật ở Trường An đều sửng sốt khi nghe thấy tin này, sau khi kính nể tên thích khách kia dũng mãnh, lại thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.
Muốn chết cũng đừng tìm cách này chứ.
Lý Huyền Tĩnh không gần nữ sắc, thê thử chết sớm, chỉ có một đứa con trai ngốc, nghe nói bây giờ đã không ngốc, tên ngu xuẩn này lại đi ám sát hắn?
Ám sát Lý Huyền Tĩnh, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
Ám sát con trai độc nhất của y, để Lý gia đoạn tử tuyệt tôn, đây không phải muốn chết thì là gì?