Trường An có rất nhiều người hận Lý Huyền Tĩnh, trong đó không thiếu quyền quý đỉnh cấp, thậm chí là hoàng tộc quý tộc.
Ngay cả mấy vị hoàng tử giám quốc kia, thử hỏi xem có mấy người dám quang minh chính đại làm như thế?
Tên thích khách ngu xuẩn này không bị Lý Huyền Tĩnh lột da róc thịt, lăng trì xử tử, thì nên vui mừng khi được toàn thây đi.
Trước kia Lý Huyền Tĩnh cũng đã từng làm như vậy.
Đánh chết trước mặt mọi người, đây là trừng phạt thích khách, cũng là cảnh cáo những người khác.
Sau này ai dám động vào con trai y, thích khách này chính là kết cục của chúng.
Không ai đồng tình với tên thích khách ngu xuẩn kia, bởi vì bọn họ cũng có con cháu.
Nếu không ngăn cản được loại chuyện ám sát này, có lẽ một ngày nào đó sẽ đến lượt bọn họ.
Về phần đánh chết không phù hợp với luật pháp. . .
Ngại quá.
Tại Đại Hạ, Lý Huyền Tĩnh chính là luật pháp.
Tiền trảm hậu tấu, quyền khuynh triều chính, một tay che trời.
Đây chính là Lý Huyền Tĩnh, đệ nhất gian nịnh Đại Hạ Lý Huyền Tĩnh!
Lý phủ.
Lý Nặc nhốt mình trong phòng, trên bàn là một đống sách của Pháp gia, nhìn qua có vẻ hơi châm chọc.
Nói thật, trước ngày hôm nay, trong lòng hắn vẫn rất kính nể phụ thân ở thế giới này.
Trước khi có Lý Huyền Tĩnh, Lý gia chỉ là bình dân.
Sau khi Lý Huyền Tĩnh xuất hiện, Lý gia đã trở thành giai cấp quyền quý đỉnh cấp của Đại Hạ.
Mà chỉ dùng thời gian không đến 20 năm.
Có thể xưng là một đời truyền kỳ.
Cho đến nay, Lý Nặc vẫn cho rằng phụ thân mình luôn đi đầu trong việc trừ gian diệt ác, nhưng không ngờ, phụ thân lại đại gian nịnh, kết bè kết cánh, thiện quyền chuyên chính, bội bạc, mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác. . .
Vậy hắn còn tu Pháp gia cái rắm!
Kiếm thứ nhất chính là chém phụ thân?
Hắn là cái gì, có thể chém quan to tam phẩm đương triều?
Tam phẩm chỉ là phẩm cấp mặt ngoài, quyền lực trong tay phụ thân đã vượt xa tam phẩm, là đại nhân vật một tay che trời trong triều đình.
Huống chi, hắn cũng không biết tình cảm của hai cha con ra sao, có lẽ hắn còn chư đại nghĩa diệt thân, thì người ta đã thanh lý môn hộ, xử lý tên nghịch tử muốn lật trời này. . .
Trước kia Lý Nặc luôn cảm thấy Ngô quản gia hay lải nhải, vô tình hay cố tình ngăn cản mình tu hành, bây giờ nghĩ lại mới cảm nhận được ý tốt của Ngô quản gia.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của Ngô quản gia, đều có dụng ý.
Chẳng qua là khi đó hắn không để ý cũng không hiểu được mà thôi.
Lý Nặc thở dài, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn nhìn Pháp Điển lơ lửng trước mặt, trong lòng tràn đầy mờ mịt.
Đột nhiên, thân thể Lý Nặc chấn động.
Không biết từ bao giờ, thời gian trên Pháp Điển đã biến đổi.
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 150 ngày.
Nhìn con số trên Pháp Điển, Lý Nặc dụi dụi mắt, tin chắc là mình không hoa mắt.
Sáng hôm nay, tuổi thọ của hắn là 120 ngày, bây giờ lại biến thành 150 ngày, tăng lên tận một tháng, Lý Nặc chưa bao giờ kiếm được nhiều tuổi thọ như vậy.
Vấn đề là, hắn đã làm gì?
Hắn không làm gì nha. . .
Thích khách dù đã bị bắt, nhưng hắn còn chưa nghĩ ra nên xử lý ra sao, chẳng lẽ Bùi Triết tự ý làm chủ, tử hình tên kia rồi?
Hắn lật Pháp Điển, chân dung của thích khách đã xuất hiện ở trang cuối cùng.
Nếu là tử hình, Pháp Điển sẽ cho hắn thêm 10 ngày tuổi thọ, dựa theo kinh nghiệm của Lý Nặc, võ giả nhị cảnh sẽ tăng lên gấp ba, cũng chính là 30 ngày.
Nhưng theo luật Đại Hạ, tội của người kia không đáng chết, xử phạt quá nặng thì Pháp Điển sẽ không công nhận. . .
Trừ phi tên thích khách kia đáng chết thật.
Lý Nặc cẩn thận quan sát Pháp Điển, lại phát hiện một ít khác biệt.
Trên Pháp Điển, tất cả chân dung đều tối, nhưng chân dung của thích khách này lại tối hơn một chút, tối giống như chân dung của Trương Tiểu Vân đã tự sát trong đại lao.
Điều này chứng tỏ. . .gã đã chết.
Chẳng lẽ sau khi mình về, mấy người Bùi Triết đã giết gã?
Thế nhưng mà, cho dù là phán tử hình, thì cũng không nhanh như vậy . . .
Tử hình nào có qua loa như thế, phải được Hình Bộ và Đại Lý Tự xét duyệt chứ?
Vì tránh án giả án sai, nên Đại Hạ duyệt tử hình rất chậm.
Quá trình này không có ba tháng là không xong được.
Coi như Bùi Triết phán quyết tử hình, lại để người đưa đến Hình Bộ, Hình Bộ thông qua và đưa đến Đại Lý Tự, Đại Lý Tự ký tên xong thì lập tức chấp hành, nhưng cũng không nhanh như vậy. . .
Vì làm rõ vấn đề này, Lý Nặc định đến huyện nha một chuyến.
Ngô quản gia ngồi trong sân hút thuốc lá sợi.
Thật ra lúc đầu ông không hút thuốc lá, nhưng gần đầy nghe lão Hoàng gác cổng nói hút thuốc có thể giải sầu, thế là ông liền thử một phen.
Thuốc lá đã hút rồi, nhưng sầu vẫn hoàn sầu.
Thiếu gia và lão gia… cuối cùng vẫn đi đến bước này sao?
Cửa phòng sau lưng chợt mở ra, Ngô quản gia đột nhiên đứng lên, quay đầu nói: “Thiếu gia. . .”
Lý Nặc khoát tay, nói: “Đi huyện nha.”