Lý Nặc đi vào đại lao, đưa mắt nhìn vào một phòng giam, hắn lại sững sờ khi nhìn thấy bóng người trong phòng giam.
Trước kia khi Lý Nặc đến đây, mặc dù nàng bị nhốt, nhưng tinh thần rất khá, còn có thể mắng hắn vài tiếng cẩu tặc, sau này mặc dù không mắng, nhưng trạng thái cũng không tệ lắm. . .
Nhưng giờ phút này, nàng tiểu tụy không gì sánh được, hai mắt vô thần ngồi trên giường, hai hàng nước mắt in rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. . .
Lý Nặc quay đầu nhìn một tên cai ngục, hỏi: “Các ngươi đã làm gì nàng ta?”
Cai ngục liên tục lắc đầu, nói: “Công tử đừng hiểu lầm, chúng ta không làm gì cả, là nàng ta tự biến thành như vậy. . .”
Nghe cai ngục kể lại chuyện đã xảy ra, Lý Nặc mới hiểu được.
Thì ra nàng cho rằng phụ thân nàng là một vị thanh quan, không biết những chuyện ác mà ông ta làm.
Điều này cũng giải thích vì sao nàng lại nhìn mình bằng ánh mắt đo khi ở Lý phủ.
Lý Nặc thở dài.
Giờ phút này, hắn sinh ra một tia đồng bệnh tương liên với thiếu nữ này.
Hắn rất hiểu cảm giác khi tín ngưỡng sụp đổ này.
Hắn chỉ mới biết phụ thân mấy ngày, còn thiếu nữ này bị che giấu hơn 10 năm, cảm nhận của hai người là không thể so sánh.
Bảo sao nàng lại tiều tụy như vậy, làm Lý Nặc cho rằng nàng bị cai ngục ức hiếp.
Giờ phút này, Lý Nặc cũng hiểu được một cước kia của nương tử.
Ngô quản gia đứng sau lưng Lý Nặc, mở miệng nói: “Nàng ta phải may mắn khi mình không biết rõ, nếu không lão gia sẽ không để nàng ta sống đến bây giờ, cũng không tha thứ cho nàng ta khi đã tổn thương thiếu gia. . .”
Ngô quản gia đã giải thích nghi hoặc cho Lý Nặc.
Thiếu nữ này có thể sống đến bây giờ, không bị đánh chết hoặc chém đầu, là vì nàng không biết rõ tình hình.
Nhưng một gian thần mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác sẽ quan tâm đến chuyện nhỏ này sao?
Lý Nặc nhìn về phía Ngô quản gia, lại hỏi vấn đề kia: “Phụ thân ta thật sự là gian nịnh sao?”
Ngô quản gia nhìn vào mắt Lý Nặc, thở dài rồi nói: “Gian thần là gì, thanh quan là gì, lão nô không biết! Lão nô chỉ biết là, Cố Văn Hàn có tiếng là thanh quan, nhưng chuyện gã làm thì không bằng heo chó, người người đều nói lão gia là gian thần, nhưng lão gia đã giết vô số loại ‘thanh quan’ như Cố Văn Hàn. . .”
…
Lý Nặc cuối cùng vẫn không hỏi thăm thiếu nữ kia.
Người cơ khổ cần gì làm khó người cơ khổ, hai người đồng bệnh tương liên, hắn hiểu cảm giác của nàng, không muốn kích thích nàng.
Lúc trở lại huyện nha, nhìn thấy hai bộ khoái đang đứng đó nói gì đó với Vương huyện úy.
“Xác định được thân phận của hai bộ thi thể kia rồi?”
“Vâng đại nhân, nam tử mặc dù bị thiêu cháy, nhưng chân phải của gã không giống bình thường, có sáu ngón chân, thuộc hạ đã nghe ngóng, rốt cuộc đã điều tra được thân phận của gã, gã tên là Trần Phong, người thôn Trần gia, sau ngày 13 tháng 7 thì không ai gặp lại gã. . .”
“Nữ thì sao?”
“Nữ thì chưa xác nhận được, Trần Phong đến trung niên vẫn chưa kết hôn, có một nhân tình tên là Vương Nhàn, là hạ nhân của một gia đình giàu có, hai người thường xuyên qua lại, thi thể nữ kia rất có thể là Vương Nhàn. . .”
“Nếu đã hoài nghi, vì sao không đến gia đình kia để hỏi. . .”
“Chuyện này. . . gia đình kia hơi đặc thù.”
“Mạng người quan trọng, dù đặc thù thì cũng phải hỏi, là hạ nhân nhà nào?”
Bộ khoái cẩn thận từng li từng tí nói: “Phủ Đại Lý Tự Khanh. . .”
Vương huyện úy: “(⊙o⊙)......”
Lý Nặc vẫn luôn chú ý đến vụ án mạng kia, nghe vậy thì giật mình, quay đầu nhìn Ngô quản gia, hỏi: “Vương Nhàn kia là hạ nhân nhà chúng ta sao?”
Ngô quản gia cũng bất ngờ, lẩm bẩm: “Vương mụ chết rồi?”
Lý Nặc ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là người nhà chúng ta?”
Những ngày nay, huyện nha vẫn luôn điều tra thân
Ngô quản gia lấy lại tinh thần thì gật đầu, trầm giọng nói: “Vương mụ đã vào Lý phủ từ 10 năm trước, ban đầu chỉ phụ trách quét dọn, hai năm trước được thăng lên làm quản sự, quản lý nha hoàn trong phủ. Có lẽ thiếu gia không biết, nữ thích khách kia là Vương mụ đưa vào nhà, sau đêm thiếu gia gặp chuyện, Vương mụ đã biết mất, lão nô cho rằng mụ ta đã chạy, không ngờ là đã chết. . .”
Lý Nặc giật mình, hắn căn bản không biết chuyện này.
Rất nhanh, hắn nghĩ đến gì đó, hỏi: “Ông hoài nghi mụ ta cố tình đưa thích khách vào phủ?”
Ngô quản gia lắc đầu nói: ‘Không phải hoài nghi, là khẳng định.”
Ông thở sâu, nói: “Lão gia có vô số kẻ thù, bọn chúng không làm gì được lão gia, nên muốn trả thù lên người thiếu gia, vì thế mà không tiếc tiền mua chuộc hạ nhân trong nhà, không chỉ là ám sát hay phóng hỏa, mà còn hạ độc trong đồ ăn của thiếu gia, những chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần. . .”
Lý Nặc nghe mà lòng lạnh lẽo.
Ám sát, phóng hỏa, hạ độc. . .
Hắn có thể sống được đến bây giờ, quả thực là không dễ dàng.
Không đúng, từ một ý nghĩa nào đó, thì chúng đã thành công.
Dù sao Lý thiếu gia chân chính đã chết rồi.
Tuy nhiên, nếu Vương mụ phản bội Lý gia, lại chết thảm trên bờ sông, Ngô quản gia biết chuyện này, chỉ sợ vị phụ thân kia của mình cũng biết được.
Một người ám sát hắn, đã bị đánh chết trước mặt mọi người.
Vương mụ chết, rất có thể có liên quan với phụ thân.
Nếu là như vậy, có lẽ hung thủ mà Lý Nặc vẫn luôn muốn tìm ra… đang ở bên cạnh hắn.