TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 107: Tuổi thọ lại tăng (2)

Trên xe ngựa, Ngô quản gia chỉ tập trung đánh xe chứ không nói gì, đến huyện nha, Lý Nặc nhảy xuống xe, liền thấy mấy nha dịch đang cọ rửa mặt đất trước cổng huyện nha.

Tảng đá xanh nơi đó được cọ rửa sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.

Chỉ là trong không khí tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt.

Hắn đi vào huyện nha, rất nhanh, ba người Bùi Triết đã đi ra đón.

Lý Nặc đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Thích khách kia đâu?”

Bùi Triết nhún vai, nói: “Chết rồi!”

“Chết rồi?” Lý Nặc trợn tròn mắt, hỏi: “Chết thế nào?”

Bùi Triết nói: “Lúc nãy Lý đại nhân có đến huyện nha, hạ lệnh dùng trượng đánh chết thích khách kia.”

“. . .”

Lý Nặc đoán không sai, thích khách kia đã bị tử hình khẩn cấp.

Không chỉ như vậy, mà còn là người đứng đầu luật pháp Đại Hạ đích thân đến hiện trường và hạ lệnh.

Nhưng điều này cũng không giải thích được 30 ngày tuổi thọ kia.

Lý Nặc nhìn ba người, nói: “Chuyện gì đã xảy ra, nói rõ ràng cho ta biết. . .”

Ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Bùi Triết mở miệng nói: “Công tử, là thế này. . .”

Một lát sau, nghe Bùi huyện lệnh kể xong, Lý Nặc vô cùng ngạc nhiên.

Thì ra tên kia là một tội phạm bị truy nã? Còn là tội phạm tử hình?

Gã đã tham gia lừa bán mấy trăm nữ tử nhà lành, một năm trước đã bị triều đình truy nã, đến hôm nay mới sa lưới.

Bảo sao hắn lại tăng 30 ngày tuổi thọ, thì ra bắt thích khách lại thuận tiện bắt tội phạm truy nã.

Lý Nặc kinh ngạc xong, thì lại tức giận hơn.

Mẹ nó, một tên tội phạm phạm tội nghiệt ngập trời như vậy, bị xử bắn năm phút đồng hồ cũng không đủ, thế mà lại đứng ở điểm cao của đạo đức, ám sát một người tốt mà nói như lòng đầy căm phẫn, hiên ngang lẫm liệt?

Một là tội phạm tội lỗi chồng chất, lừa bán hàng trăm nữ tử đàng hoàng.

Một là người giải oan cho dân, được bách tính xưng là ‘Thanh Thiên đại lão gia’.

Lý Nặc thậm chí không phải quan viên, triều định không phát bổng lộc cho hắn, trái lại hắn còn bỏ tiền túi của mình ra, ngày nào cũng mệt gần chết, đi sớm về khuya, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, hắn dễ chịu sao?

Đánh chết?

Đánh chết là còn may đấy!

Loại cặn bã này nên bị lăng trì xử tử, chém 3600 đao, mang thịt của gã cho chó ăn, xương cốt thì đập nát và nấu canh!

Lý Nặc rất giận, tên cẩu tặc kia chết thì chết, trước khi chết còn giả bộ nghĩa sĩ, bị đánh chết cũng đáng đời!

Lần này, hắn ủng hộ phụ thân mình.

Dù phụ thân là gian thần, thì chuyện này cũng là chuyện tốt.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phụ thân thật sự là gian tặc như tên cẩu tặc kia nói sao?

Lý Nặc nhìn về phía ba người Bùi Triết, mở miệng nói: “Cha ta thật sự là một gian nịnh mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác. . . giống như gã nói sao?”

Ba người đều quay đầu đi chỗ khác, không trả lời Lý Nặc.

Lý Nặc thấy vậy, liền ôm cổ Trương huyện thừa và kéo đến một bên, vừa cười vừa nói: “Trương đại nhân, nói cho ta biết, phụ thân ta có phải người như vậy hay không, cứ nói thật, ta sẽ không trách. . .”

Trương huyện thừa cười ha ha, nói: “Bẩm công tử, hạ quan không biết Lý đại nhân có phải gian nịnh hay không, hạ quan chỉ biết là, hạ quan sinh là chó của Lý đại nhân, chết là chó chết của Lý đại nhân. Lý đại nhân là thanh quan, hạ quan chính là thanh quan, Lý đại nhân là gian thần, hạ quan chính là gian thần, sinh tử của hạ quan đều đứng chung với Lý đại nhân. . .”

Lý Nặc nhìn y với vẻ khinh bỉ, hắn biết mình sẽ không hỏi được gì từ kẻ già đời này.

Hắn lại nhìn về phía Vương huyện úy, Vương huyện úy run lên, lập tức ôm bụng nói: “Hạ đau bụng quá, hạ quan muốn đi nhà xí, công tử, xin lỗi không tiếp được. . .”

Lý Nặc chỉ có thể quay sang Bùi Triết, Bùi huyện lệnh cười làm lành nói: “Công tử đừng thăm dò hạ quan, hạ quan mới đến Trường An không lâu, không biết gì cả, Vương huyện úy, chờ ta với, bản quan cũng muốn đi nhà xí. . .”

Thấy Vương huyện úy và Bùi huyện lệnh ôm bụng chạy đi, Lý Nặc chỉ than nhẹ một tiếng.

Ba người này quá nhát gan, coi như biết cũng không dám nói.

Hắn lại nhìn vào Ngô quản gia, chắc Ngô quản gia cũng sẽ không nói, nếu muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.

Lý Nặc không hỏi nữa, nghe người khác nói, không bằng tự mình điều tra.

Hắn nhìn về phía Trương huyện thừa vẫn còn ở đây, nói: “Có hồ sơ buôn bán nữ tử của thích khách kia không? Ta muốn xem!”

Trương huyện thừa lắc đầu, nói: “Bẩm công tử, án này dính đến huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn, không thuộc quyền của huyện nha Trường An, chỉ có Hình Bộ và Đại Lý Tự mới có hồ sơ. . .”

Lý Nặc không có quan hệ ở Hình Bộ, hắn chỉ quen huyện nha Trường An.

Về phần Đại Lý Tự, mặc dù hắn có chút quan hệ, nhưng đến Đại Lý Tự để điều tra Đại Lý Tự Khanh. . . Đầu óc bình thường thì không ai làm chuyện này.

Tuy nhiên, vừa rồi Bùi huyện lệnh có nói, thích khách này hình như có quan hệ gì đó với nữ thích khách.

Còn nữ thích khách kia chính là con gái của huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn, hẳn là có thể kiếm chút tin tức từ chỗ nàng.

Cũng không biết nàng có thể nói cho mình hay không.

Phụ thân mình giết cả nhà nàng, nàng hận mình thấu xương.

Lý Nặc khó hiểu một chuyện, đều là ám sát, vì sao phụ thân lại đánh chết nam tử kia, nhưng không xử lý nữ thích khách kia. . . chẳng lẽ trong chuyện này cũng có trọng nam khinh nữ?

Chỉ sợ chỉ có mình phụ thân là biết nguyên do.