TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 110: Quá khứ của Lý Huyền Tĩnh

Một lát sau, Lý Nặc rời khỏi đại lao huyện nha.

Cô nương này, cũng là ân oán rõ ràng.

Một đâm kia, coi như trả lại một đao cho hắn.

Tuy không phải Lý Nặc tự tay đâm, nhưng hắn cũng không định so đo.

Trước khi đi, Lý Nặc còn dặn dò Bùi Triết một câu, bảo ông tìm người xử lý vết thương cho nàng, lại đổi cho nàng một phòng giam tốt hơn chút.

Nếu không xử lý vết thương, nàng có khả chết trong phòng giam.

Điều kiện trong đại lao huyện nha có hạn, nàng có thể ở phòng đơn đã là không tệ rồi, chỉ khi nào Hình Bộ xét duyệt, thì các tù nhân mới được chuyển đi, sau đó thống nhất quản lý.

Trên đường về Lý phủ, Lý Nặc rất muốn biết những năm qua phụ thân đã làm những gì, mới có thể được mọi người đánh giá kết bè kết cánh, thiện quyền chuyên chính, bội bạc, ăn hối lộ trái pháp luật, mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác. . .

Hắn nhìn Ngô quản gia bên cạnh, cũng biết Ngô quản gia sẽ không nói cho mình biết.

Nhưng Ngô quản gia nói rất đúng, thanh quan và gian thần không có giới hạn rõ ràng, Lý Nặc muốn tìm được đáp án, tốt nhất là tự đi tìm.

Đáp án này cũng rất quan trọng với hắn.

Trở lại Lý phủ, đi vào tiểu viện của mình, Lý Nặc kinh ngạc phát hiện, nương tử vậy mà lại ở đây.

Lúc nãy ở trên đường, mặc dù hắn đã đoán được trước, nhưng nếu không có nương tử ở bên cạnh, hắn cũng không tránh được một đao kia, Lý Nặc đi đến bên người nàng, nói: “Vừa rồi. . . cảm ơn nàng.”

Tống Giai Nhân nói khẽ: “Người một nhà, không cần cảm ơn.”

Những gì Lý Nặc nói với nàng, lại bị nàng trả lại.

Hai lần Lý Nặc gặp nguy hiểm nhất, đều là nàng cứu mạng hắn, nếu như nói Lý Nặc tin tưởng ai nhất thế giới này, vậy nhất định là nương tử rồi.

Mặc dù Lý Nặc cũng rất tin tưởng Ngô quản gia, nhưng ông trung thành với phụ thân hơn, sẽ không nói với mình rất nhiều chuyện.

Về phần nương tử. . . theo Lý Nặc hiểu nàng, thì thật ra nàng ngoài cứng trong mềm, rất dễ đột phá.

Lý Nặc nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn vào mắt nàng, chân thành nói: “Nương tử, trên thế giới này, ta tin tưởng nhất chính là nàng, ta có thể hỏi nàng mấy vấn đề không?”

“A?”

Tống Giai Nhân nghe vậy thì giật mình.

Lý Nặc tin tưởng nhất là mình?

Hai người mặc dù có danh phu thê, nhưng nàng không chỉ không làm tròn trách nhiệm của một thê tử, mà còn từng đánh Lý Nặc.

Sao Lý Nặc lại tin tưởng mình nhất?

Nhìn thấy ánh mắt chân thành không gì sánh được của Lý Nặc, Tống Giai Nhân cúi đầu xuống, nói: “Huynh hỏi đi.”

Lý Nặc nói: “Ta muốn hỏi vài chuyện của phụ thân.”

Tống Giai Nhân trầm mặc một lát, rồi khẽ gật đầu.

Ban đầu nàng không định nói, với thân phận của nàng thì không tiện nói mấy lời này.

Nhưng Lý Nặc đã nói vậy rồi, nếu nàng còn không đáp ứng, chẳng phải phụ lòng tin của Lý Nặc sao?

Lý Nặc thở phào một cái, nương tử lớn lên ở Trường An, nhạc phụ đại nhân và phụ thân mình lại là bạn thân, nàng nhất định hiểu rõ phụ thân hơn mình.

Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Ta muốn biết, trong lòng nương tử thì phụ thân là hạng người gì. . .”

Tống Giai Nhân ngồi đó, ánh mắt thất thần, trong lòng vẫn thấy khó tin, người Lý Nặc tin tưởng nhất lại là mình, sao lại là mình chứ, nàng có gì đáng tin chứ. . .

Lý Nặc đưa tay lắc lắc trước mặt nàng, thử dò xét: “Nương tử, nương tử?”

. . .

Lý Nặc biết được rất nhiều chuyện từ miệng nương tử.

Những tội danh kia của phụ thân. . . không phải bắn tên không đích.

Mười năm trước, hoàng đế bệ hạ bắt đầu không để ý đến triều chính, một lòng theo đuổi trường sinh, quyền lực rơi vào các bộ của triều đình, bắt đầu từ đó, đám quan to trong triều đã thiếu đi một hạn chế quan trọng nhất.

Từ đó về sau, các bộ môn có quyền lực trong triều như Lục Bộ và Cửu Tự bắt đều khuếch trương, bọn họ không còn bị hạn chế, nên quyền lực đã lên đến mức cao nhất từ khi Đại Hạ lập quốc đến nay.

Tuy nhiên, chức quyền của các bộ lại không giống nhau.

Lại Bộ quản lý việc thăng chức của quan viên, Hộ Bộ khống chế thuế má, hai bộ cùng lắm là dùng người không khách quan, thu phát thuế má không công bằng, nghiêm trọng nhất cũng là biếm quan giảm bổng lộc.

Nhưng Hình Bộ và Đại Lý Tự thì có thể lấy mạng người.

Trong hai bộ môn này, Đại Lý Tự cầm đầu.

Nói chính xác hơn, Hình Bộ cũng không tính là cấp dưới của Đại Lý Tự, Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng Thư là cùng cấp bậc, nhưng quyền hạn của Đại Lý Tự Khanh lại lớn hơn Hình Bộ Thượng Thư nhiều.

Hình Bộ chỉ có thể xử lý bình dân và quan viên thất phẩm trở xướng, trước khi xử lý còn phải đưa đến Đại Lý Tự xét duyệt.

Đại Lý Tự Khanh thì có thể trực tiếp xử lý quan viên dưới tứ phẩm mà không cần thông qua Tam Tỉnh, nắm quyền khống chế sinh tử của đa số quan viên trong triều.

Đây là thiện quyền chuyên chính.

Thiện quyền chuyên chính thì đúng, nhưng trong tình cảnh bây giờ, tất cả các bộ môn đều đang thiện quyền chuyên chính.

Về phần kết bè kết cánh, 10 năm trước thái tử chết bệnh, bệ hạ không để ý đến triều chính, tám vị hoàng tử bắt đầu tranh quyền, đều đang phát triển vây cánh của mình, có thể nói đa số người trong triều đều đang kết bè kết cánh, nên đây không phải vấn đề lớn.

Mà ăn hối lộ trái pháp luật. . .