Đại Lý Tự Khanh tuy có chức quan cao, bổng lộc cũng không thấp, nhưng chỉ dựa vào bổng lộc thì tuyệt đối không mua nổi tòa nhà Lý phủ bây giờ, cũng không nuôi nổi nhiều hạ nhân và hộ vệ như vậy, cho nên mọi người đều xác định phụ thân tham ô rất nhiều.
Chuyện này thì Lý Nặc lại biết một chút, trong các vị hoàng tử thì phụ thân đứng vào đội Thuần Vương, tòa nhà này chính là Thuần Vương ban tặng, bạc cũng là Thuần Vương tặng. . .
Mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác. . . phụ thân động một tí là giết cả nhà người ta, nhưng trung lương ở đây mà giống như huyện lệnh Thanh Hà, vậy thì phải thêm dấu ngoặc kép là ‘trung lương’, như vậy phải khen phụ thân mới đúng.
Thanh danh có thể làm giả, Pháp Điển sẽ không lừa người, thích khách kia bị đánh chết, Lý Nặc tăng 30 ngày tuổi thọ, chứng tỏ đối phương đáng chết.
Hiện giờ Lý Nặc rất hiểu luật pháp Đại Hạ, thân là quan phụ mẫu, lại quan phỉ cấu kết, lừa bán mấy trăm nữ tử nhà lành, đây là tội khám nhà diệt tộc, cả nhà đều bị liên đới, không ai chạy thoát.
Tất cả tội danh của phụ thân, thứ bị người lên án nhiều nhất thật ra chính là thứ tầm thường nhất, bội bạc.
Hơn 10 năm trước, khi phụ thân mới vào quan trường, đã cùng hơn 10 đồng môn phổ biến cải cách, cuối cùng đều thất bại, hơn mười vị tiến sĩ bị xử trảm theo tội mưu phản.
Mà phụ thân, chính là quan giám sát và xử trảm bọn họ.
Theo mọi người, phụ thân bán đứng đồng môn để đổi lấy cơ hội một bước lên mây, cuối cùng đi đến ngày hôm nay, trở thành Đại Lý Tự Khanh một tay che trời.
Cũng chính là vì chuyện này, nên ông trở thành đối tượng bị người người thóa mọa, sau này làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ bị người ta phóng đại.
Đương nhiên, thủ đoạn của phụ thân cũng rất tàn nhẫn, trong vài chục năm qua, nhất là sau khi được bệ hạ ủy quyền, cả triều đình gần như bị ông huyết tẩy (tắm máu) một lần.
Không ít trung lương chết trong tay ông, tham quan thì càng nhiều, khiến cho quan viên nghe thấy chữ Lý đều biến sắc mặt, cũng bởi vậy mà có danh xưng ‘Diêm Vương sống’. . .
Quan viên trong triều quá e ngại ông, thậm chí không dám dùng bạc chuộc tội.
Dù đây là luật pháp cho phép.
Một khi có quan viên muốn dùng bạc để chuộc tội, không quá ba tháng, nhất định sẽ dính vào chuyện khác, nhẹ thì biếm quan, nặng thì diệt tộc.
Cho nên Khảo Công Lang Trung biết rõ có thể bỏ 300 lượng để chuộc tội cho con trai, nhưng vẫn trói và đưa con trai đến huyện nha.
Lý Nặc còn tưởng rằng Khảo Công Lang Trung không hiểu pháp luật, không ngờ là mình không hiểu cha mình.
Nhưng điểm này thì Lý Nặc rất ủng hộ phụ thân.
Tất cả mọi người đều một lỗ mũi hai con mắt, không ai cao quý hơn ai, dựa vào cái gì mà một số người phạm pháp lại có thể bỏ chút tiền là có thể chuộc tội, xem nhân mạng như cỏ rác, không coi luật pháp ra gì.
Nhưng nếu phụ thân thật sự bán bạn cầu vinh, vậy cũng không thể trách người khác nói ông được.
Từ xưa đến nay, mọi người đều cực kỳ hận đám phản bội và tiểu nhân bội bạc.
Lý Nặc thở dài, tâm trạng mâu thuẫn lại phức tạp.
Sau này nói trừ hại cho dân, trừng gian diệt nịnh, khí thế của hắn sẽ yếu đi ba phần.
Mặc dù trên sách có nói, đại nghĩa diệt thân có thể giúp Pháp gia đột phá bình cảnh, nhanh chóng gia tăng tu vi, nhưng hắn có thực lực đó sao?
Nếu lật trời, bị diệt có thể là hắn.
Tống Giai Nhân thấy Lý Nặc buồn bực than thở, không khỏi mở miệng nói: “Người khác là người khác, huynh là huynh, huynh làm chuyện của huynh, quan tâm người khác làm gì?”
Lý Nặc hơi sững sờ.
Đúng vậy nha, hắn xử án của hắn, tu Pháp của hắn, quan tâm người khác làm gì?
Chẳng lẽ vì phụ thân là gian nhân, hắn liền không tu Pháp gia nữa sao?
Vậy nằm không chờ chết à?
Mặc kệ phụ thân là gian thần hay trung thần, đều không có gì khác với hắn, hắn đều cần phán án để bản thân sống sót.
Không, vẫn có khác biệt, nhưng nếu không có một người phụ thân như vậy, quan viên của huyện nha Trường An sẽ để ý đến hắn sao? Khảo Công Lang Trung sẽ phối hợp với hắn sao?
Chắc chắn là không.
Không có gian thần Lý Huyền Tĩnh, Bùi huyện lệnh sẽ không thèm để ý đến hắn, Khảo Công Lang Trung cũng không đại nghĩa diệt thân.
Chính bởi vì có một người phụ thân như vậy, nên con đường kéo dài tính mạng của hắn mới thuận lợi như vậy.
Bằng không, hắn đã chết sau khi xuyên qua ba ngày rồi.
Lý Nặc đưa mắt nhìn về phía Tống Giai Nhân.
Quả thực là một câu đánh thức người trong mộng.
Nương tử mặc dù không có học thức, nhưng nói vẫn rất có đạo lý.
Nàng chỉ nói một câu nhẹ nhàng, liền giúp Dương Hạo bừng tỉnh.
Lý Nặc nắm tay của nàng, chân thành nói: “Nương tử, cảm ơn nàng!”
Lần trước mặc dù cũng từng nắm tay nương tử, nhưng không cảm nhận được gì, bây giờ mới phát hiện, tay của nàng vừa mềm vừa trơn, hoàn toàn không giống người tập võ. . .
Tống Giai Nhân thấy Lý Nặc khôi phục dáng vẻ như mọi khi, trong lòng cũng thở phào, sau đó đưa mắt nhìn vào tay của hai người.
Lý Nặc lập tức buông tay nàng ra, nói sang chuyện khác: “Nương tử, tối chúng ta về Tống phru đi. . .”
Đối với phụ thân, tâm trạng của Lý Nặc rất phức tạp.
Hai cha con vốn không quen, hiện giờ hắn càng không biết nên đối mặt với ông thế nào.
So với Lý phủ quạnh quẽ, hắn cảm thấy Tống gia mới giống một cái nhà.
Nơi đó ban ngày có Mộ Nhi đáng yêu, ban đêm còn có nương tử thơm thơm.
Tống Giai Nhân không đáp lại ngay, thật ra tối nay nàng muốn ngủ trên giường. . .
Nhưng nhớ đến ngày hôm nay của Lý Nặc, nàng không khỏi mềm lòng, khẽ gật đầu: “Được. . .”