Lúc quản gia đang định đi làm, Thuần Vương lại nghĩ đến gì đó, chợt nói: “Chờ đã.”
Thuần Vương sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Lý hiền chất vừa mới thành thân, trong nhà có thêm một vị phu nhân, chỉ đưa hai quả thì không đủ, như vậy đi, đưa cả ba quả đến Lý phủ đi. . .”
Quản gia sững sờ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy thế tử. . .?”
Thuần Vương khoát tay, nói: “Thế tử không thích ăn đào. . .”
Quản gia rời đi, Thuần Vương cũng ăn hết quả đào trong tay, chỉ thấy toàn thân thoải mái, tựa như trẻ ra mấy tuổi, nghĩ bụng đồ của Nông gia đúng là đồ tốt.
Lúc này, một vị công tử mặc cẩm y đai lưng ngọc bước nhanh vào, vừa bước đến cửa điện đã mở miệng: “Phụ vương, nghe nói có người tặng phụ vương mấy quả đào do Nông gia bồi dưỡng. . .”
Thuần Vương nhanh tay thu hồi hạt đào, nhìn công tử kia, nghi ngờ nói: “Đào nào?”
. . .
Mãi đến khi mặt trời lên cao, Lý Nặc mới chậm rãi đi đến huyện nha.
Tống phủ không xa huyện nha Trường An, Lý Nặc đến muộn như vậy là vì hắn bảo Ngô quản gia đi đường vòng.
Hôm nay hắn không đi đường cái rộng lớn, mà chuyên chọn những con đường nhỏ ít người qua lại.
Cấm vệ ít khi tuần tra qua những con đường này, rất hợp để mai phục và ám sát.
Một thích khách nhị cảnh đã giúp hắn tăng 30 ngày tuổi thọ, có lời hơn thảm án đến mệt gần chết rất nhiều.
Lý Nặc hi vọng có thêm vài thích khách như vậy.
Hắn nghĩ thế này.
Oan có đầu, nợ có chủ, nếu có thù với phụ thân mình, vậy thì tìm phụ thân báo thù đi, lạm sát kẻ vô tội thì có gì là giỏi?
Hắn là một kẻ ngốc, thành thật ở trong nhà, ngây ngốc 18 năm, không trêu ai không chọc ai, mới thông minh được mấy ngày, đã bắt đầu đi sớm về tối, không tiếc thời gian sức lực và tiền tài của mình, vất vả xử lý và giúp đỡ bách tính, dù gì cũng được coi là một người tốt nhỉ?
Người tốt thì nên bị cầm đao chỉ vào sao?
Thiên hạ này không có đạo lý đó.
Nghĩa sĩ chân chính, phải biết phân biệt thị phi, có giá trị quan chính xác.
Đám người báo thù mà không tìm chính chủ, chỉ biết lạm sát kẻ vô tội kia cũng không phải thứ tốt lành gì.
Phàm là chúng dám nhảy ra, hắn bắt được một người thì xử một người.
Trong phạm vi luật pháp cho phép, hắn sẽ phán nặng nhất!
Có lẽ những ngày này đọc nhiều sách Pháp gia, nên Lý Nặc cũng bị ảnh hưởng.
Bởi vì tính đặc thù trong tu hành, nên Pháp gia xưa nay đều phán rất nặng, có thể nói là nặng nhất trong phạm vi pháp luật cho phép.
Có thể phán tử hình thì tuyệt đối không cho tội phạm sống, có thể đày lưu vong 2000 dặm thì tuyệt đối không cho lưu vong 1000 dặm, có thể phán ba năm thì tuyệt đối không phán hai năm, mỗi một vị cường giả Pháp gia quật khởi, đều nương theo vô số núi thây biển máu. . .
Đương nhiên, xử nặng không phải lạm sát kẻ vô tội, bọn họ giết đều là người đang chết, bằng không tu vi của họ cũng không cao như vậy.
Một khi phán sai, công sức tu hành mấy năm, thậm chí là mấy chục năm sẽ trôi theo dòng nước. . .
Cũng may Lý Nặc có Pháp Điển sửa sai, có thể yên tâm phán, gần như không thể phán sai.
Nhưng để hắn thất vọng là, hắn lượn một vòng mà không thấy bóng dáng tên thích khách nào.
Nhất định là do Ngô quản gia mang theo quá nhiều hộ vệ, cho dù là ngũ cảnh Tông Sư đến, bọn họ liên thủ cũng có thể chống cự được một lúc lâu, nên không có thích khách nào ngu xuẩn nhảy ra.
Lý Nặc muốn để Ngô quản gia cắt giảm đẳng cấp của hộ vệ, dùng để câu cá, nhưng lại bị ông từ chối.
Ngô quản gia chân thành nhìn Lý Nặc, nói: “Nếu thiếu gia xảy ra chuyện, lão nô cũng không sống một mình, thiếu gia để lão nô an hưởng tuổi già đi. . .”
Lý Nặc bất đắc dĩ thở dài, quay người đi vào huyện nha.
Huyện nha, trong một gian phòng nào đó, Trương huyện thừa và Vương huyện úy đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Hôm nay công tử không đến. . .”
“Chỉ sợ chuyện hôm qua đã đả kích công tử, có lẽ thời gian này sẽ không đến.”
“Cũng đúng, ta mới nghe Bùi đại nhân nói, hôm nay mấy vị Ngự Sử đã liên dạnh vạch tội Lý đại nhân, chắc là vì chuyện hôm qua. . .”
“Theo huynh thì Cố Văn Hàn kia đến cùng có phải tham quan hay không?”
“Có phải tham quan hay không cũng không quan trọng, dù sao toàn bộ quan viên Tuyên Châu đều bị Lý đại nhân huyết tẩy một lần rồi, Duệ Vương bố cục nhiều năm ở Tuyên Châu, cuối cùng lại làm áo cưới cho Thuần Vương. . .”
Lý Nặc đứng ở cửa nghe một lúc, hắn thật sự không biết vụ án của nữ thích khách kia lại liên lụy rộng như vậy, thậm chí còn dính đến tranh đấu giữa hai hoàng tử.
Hắn đi vào phòng, Vương huyện úy và Trương huyện thừa nhìn thấy hắn thì lập tức đứng lên, kinh hoảng nói: “Công . . . công tử. . .”
Lý Nặc đưa tay ra hiệu, nói: “Đừng khẩn trương, ta có vài chuyện muốn hỏi các ông, các ông biết gì về vụ án của huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn. . .”