TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 113: Vạch tội trên kim điện (2)

Tên Ngự Sử kia không nhịn được, ho nhẹ một tiếng, nói: “Điện hạ, ám sát người nhà của mệnh quan triều đình dù là trọng tội, nhưng tội không đáng chết, Đại Lý Tự Khanh làm vậy, rõ ràng là làm trái pháp luật, tùy ý làm bậy, xin điện hạ minh xét!”

Mấy tên Ngự Sử bên cạnh cũng mở miệng: “Xin điện hạ minh xét!’

Đối với đám Ngự Sử này, đa số quan viên trên triều đều là sắc mặt như thường, thậm chí có người còn ngáp một cái.

Đều là thần tử, Thuần Vương gọi một người là ‘Từ ngự sử’, một người là ‘Huyền Tĩnh’, vậy còn chưa nói rõ vấn đề sao?

Trước kia Thuần Vương chỉ là một hoàng tử thất thế, bởi vì có Lý Huyền Tĩnh nên mới có địa vị ngang hàng với các hoàng tử khác, bảo Thuần Vương trừng trị Lý Huyền Tĩnh, chẳng khác gì bảo Thuần Vương tự chặt tứ chi, Thuần Vương sẽ làm vậy sao?

Trên kim điện, Thuần Vương nhìn về phía Lý Huyền Tĩnh, nói: “Huyền TĨnh, có giải thích gì không?”

Lý Huyền Tĩnh ngẩng đầu nói: “Bẩm điện hạ, thích khách kia không chỉ là thích khách, mà còn là một trong những chủ mưu của vụ án lừa bán dân nữ trong huyện Thanh Hà, là một trong năm trọng phạm của triều đình. Huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn thân là mệnh quan triều đình, lại cấu kết với tặc phỉ, trong thời gian ba năm đã lừa bán vô số nữ tử, tội ác cùng cực, tội lỗi chồng chất, người này là một trong số các chủ mưu, không giết không đủ an lòng dân, không giết không đủ để chấn nhiếp đám đạo chích. . .”

“Giết tốt!”

Thuần Vương vỗ đùi, đứng lên nói: “Loại người tội ác ngập trời này, chết cũng không có gì đáng tiếc, thậm chí còn phải bị lăng trì xử tử, đánh chết đã coi như Đại Lý Tự Khanh nhân từ rồi. Từ ngự sử, muốn vạch tội người khác thì phải điều tra rõ ràng trước, chưa điều tra mà đã vạch tội, chẳng phải là vu oan cho người tốt sao?”

Mấy vị Ngự Sử đều á khẩu không trả lời được.

Lý Huyền Tĩnh cũng xứng là người tốt?

Một năm trước, vụ án của huyện lệnh Thành Hà Cố Văn Hàn đã làm cả triều đình xôn xao.

Đương nhiên, không phải bởi vì vị huyện lệnh nho nhỏ này, mà là bởi vì đoạn thời gian đó Lý Huyền Tĩnh đang mở rộng vây cánh cho Thuần Vương, thanh tẩy toàn bộ quan viên ở Tuyên Châu, nên biếm thì biếm, nên diệt tộc thì diệt tộc, sau đó đổi tất cả thành người của Thuần Vương. . .

Vụ án của huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn, chỉ là kíp nổ cho trận tranh đấu đảng phái đó mà thôi.

Có lẽ Cố Văn Hàn bị oan thật, bởi vì Lý Huyền Tĩnh muốn mượn vụ án đó để tiến vào Tuyên Châu, từ đó giúp Thuần Vương đoạt quyền, Lý Huyền Tĩnh hoàn toàn có thể làm loại chuyện này.

Cố Văn Hàn có làm mấy chuyện kia hay không, bây giờ đã không ai biết nữa, gã tội ác cùng cực cũng tốt, bị Lý Huyền Tĩnh vu oan cũng được, vụ án này TNfikṫ kết thúc, Tuyên Châu cũng trở thành phạm vi thế lực của Thuần Vương, coi như muốn lật án, cũng phải được Đại Lý Tự đồng ý.

Bọn họ thậm chí không biết, thích khách kia có quan hệ với vụ án này hay không, hoặc là Lý Huyền Tĩnh ném bừa một thân phận cho thích khách.

Dù sao thích khách đã bị đánh chết, muốn kiểm chứng cũng không được.

Tuy nhiên, theo bọn họ nghĩ, vị thích khách kia rất có thể là một vị nghĩa sĩ, bởi vì ám sát con trai độc nhất của Lý Huyền Tĩnh, chọc giận vị Đại Lý Tự Khanh này, cho nên đã bị đánh chết trước cổng huyện nha, giết gà dọa khỉ. . .

Người kia đã bị diệt khẩu, Lý Huyền Tĩnh muốn nói thế nào chả được, mấy vị Ngự Sử cũng không nghĩ sẽ dựa vào việc này để vặn ngã Lý Huyền Tĩnh, chỉ là bọn họ là Ngự Sử, nếu biết thì không có khả năng giữ yên lặng.

Mấy người bị Thuần Vương khiển trách vài câu cũng không nói gì nữa, chậm rãi lui về đội ngũ.

Trận vạch tội Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh này cứ kết thúc qua loa như vậy, cũng không khác gì những lần triều hội trước.

Sau khi hạ triều, bách quan trở về nha môn của mình, Thuần Vương cũng trở về phủ, thoải mái nằm trên giường êm, cảm khái: “Đám người này cũng thật là, cứ như lên triều mà không vạch tội Huyền Tĩnh thì không có chuyện gì để nói vậy. . .”

Quản gia của vương phủ bưng một mâm gỗ lên, vừa cười vừa nói: “Điện hạ, đây là đào tươi do Ngụy đại nhân đưa đến, là Nông gia tứ cảnh đích thân bồi dưỡng, hương vị rất thơm ngon, điện hạ muốn thử không?”

Thuần Vương chọn một quả đào to trong mâm gỗ, dùng ống tay áo lau lau hai lần, nếm thử một miếng, cảm thấy giòn ngọt không gì sánh được, không khỏi tán dương: “Không hổ là đồ của Nông gia, hương vị quả nhiên không tệ, Ngụy lang trung có lòng. . .”

Tuy nói đây chỉ là một quả đào, nhưng nó còn quý hiếm hơn những bảo vật bình thường, đám cường giả Nông gia ở Tư Nông Tự tuy là quan, nhưng xưa nay không dính đến tranh đấu trong triều đình, chỉ vùi đầu vào nghề nông, những hoa quả bọn họ bồi dưỡng ra, xưa nay đều là một quả khó cầu.

Đừng thấy y là thân vương đương triều, nhưng dù y đích thân mở miệng, người ta cũng chưa chắc đã nể tình, Ngụy lang trung thì có một họ hàng là Nông gia tứ cảnh, cho nên y mới có phúc này.

Đang định cắn miếng thứ hai, Thuần Vương bỗng nhiên để tay xuống, nói: “Kỳ

Quản gia nói: “Ngụy lang trung đưa bốn quả, trừ quả trong tay điện hạ thì còn ba quả.”

Thuần Vương nghĩ nghĩ, nói: “Mang hai qua cho Huyền Tĩnh đi, quả cuối cùng thì để lại cho thế tử đi. . .”

Quản gia khom người nói: “Vâng!”