Cổng nha môn Lại Bộ.
Hai bóng người đứng đợi ở đó.
Lý Nặc muốn vào Lại Bộ tìm đọc hồ sơ, một mình hắn là không vào được, quan hệ của hắn và nương tử chỉ mới ấm lên hai ngày nay, lại chưa từng nói câu nào với nhạc phụ đại nhân.
Sau khi phòng gác cổng vào thông báo, không lâu sau, một nam tử trung niên gầy gò đã đi ra, nhìn thấy Lý Nặc và Tống Giai Nhân đứng nơi đó thì hơi bất ngờ, hỏi: “Sao các con lại đến đây?”
Không chờ Lý Nặc trả lời, ông lại mở miệng trước: “Vào trong trước đi.”
Lý Nặc và Tống Giai Nhân đi theo sau ông, xuyên qua ba cái cổng, đi vào một gian phòng bên trái tiểu viện.
Nói đến quyền lực, Lại Bộ không thể nghi ngờ là đứng đầu Lục Bộ.
Trong Lại Bộ có một Thượng Thư, hai Thị Lang, phía dưới quản lý bốn ti, phân biệt là Lại Bộ Ti, Ti Phong Ti, Ti Huân Ti, Khảo Công Ti.
Trong đó, Lại Bộ Ti là chủ ti, trưởng quan là Tả Hữu Lang Trung, nhạc phụ của mình là Lại Bộ Hữu Lang Trung.
Mặc dù so với phụ thân mình thì chức quan chính ngũ phẩm này không đáng nhắc đến, nhưng ở Lại Bộ, ông là nhân vật số 5, Khảo Công Ti Lang Trung mặc dù cùng cấp với ông, nhưng quyền lực thì còn lâu mới bằng.
Căn phòng này là phòng làm việc riêng của ông, Tống Triết bảo hai người ngồi xuống, sau đó hỏi: “Các con đến Lại Bộ làm gì?”
Lý Nặc không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nhạc phụ đại nhân, con muốn xem hồ sơ của huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn.”
“Cố Văn Hàn?” Tống Triết nhìn Lý Nặc một chút, hôm nay trên triều, vụ án của Cố Văn Hàn đã được nhắc đến, lúc chiều, Lý Nặc lại chạy đến Lại Bộ, muốn xem hồ sơ của Cố Văn Hàn, ông không đáp ứng ngay, mà hỏi: “Con xem hồ sơ của Cố Văn Hàn làm gì?”
Lý Nặc cũng không giấu diếm, nói: “Con muốn biết, Cố Văn Hàn có phải là một tham quan tội ác tày trời thật hay không.”
Tống Triết lại nhìn Lý Nặc một chút, sau khi nhấp ngụm trà, ông liền đi ra ngoài cửa, vẫy tay một cái, một bóng người lập tức chạy đến, hỏi: “Tống đại nhân có gì phân phó?”
Tống Triết nói: “Đến kho công văn, bảo Phượng chưởng cố tìm hồ sơ của huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn, sau đó đứa đến chỗ ta.”
“Vâng!”
Vị quan viên Lại Bộ này lập tức lên tiếng, sau đó quay người bước nhanh về một phía nào đó.
Nha môn Lại Bộ, trong một tiểu viện yên tĩnh nào đó.
Hai tên quan Chưởng Cố đang ngồi đánh cờ với vẻ buồn bực ngán ngẩm.
Hàng ngày, mỗi một nha môn của triều đình đều sẽ có công văn, ngày sau có thể sẽ cần đến những công văn này, cho nên không thể tùy ý tiêu hủy, mà cần cất giữ thích đáng. Hồ sơ trong Lại Bộ liên quan đến lý lịch và khảo sát quan viên trong triều, nên rất quan trọng.
Vì thế, Lại Bộ đã chọn một nơi sâu nhất trong nha môn, lại dùng nguyên cả một tiểu viện để làm kho công văn, chuyên môn cất giữ hồ sơ.
Lại Bộ Chưởng Cố, chính là người phụ trách trông coi kho công văn.
Chức quan Chưởng Cố này không cao, chỉ là cửu phẩm, là quan viên thấp nhất ở Đại Hạ.
Nhưng công việc của họ cũng khá nhàn, chỉ cần cam đoan kho công văn không cháy không mất trộm trong thời gian mình trông coi là được, cách một thời gian lại mang hồ sơ ra phơi nắng, tránh cho chúng mốc meo.
Đối với quan viên thích thanh nhàn lại không có dã tâm, thì đây là một công việc rất tốt.
Nhưng đối với người có dã tâm bừng bừng với quan trường, thì vị trí này quá nhàm chán.
Trong hai Chưởng Cố, một người trẻ tuổi hơn hạ cờ xong liền thở dài, nói: “Triệu mỗ ta vất vả đọc sách hơn 10 năm, lục nghệ đều tinh thông, khó khăn lắm mới đỗ tiến sĩ, chẳng lẽ chính là vì trông giữ một nhà kho. . .”
Gã lại lắc đầu thở dài: “Biết vậy còn không bằng ở lại quê nhà làm một phú ông, cả đời tiêu dao tự tại. . .”
Trung niên ở đối diện cười nói: “Hơn mười năm đã là gì, bản quan vất vả học tập 30 năm, cũng chỉ là một Chưởng Cố đây! Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân mình, nếu chúng ta không xếp hạng cuối trên bảng, mà đỗ trạng nguyên, vậy chức quan đầu tiên chính là chính lục phẩm, dù xếp hạng ở giữa cũng có thể làm một huyện lệnh ở các châu xa xoi, ai bảo chúng ta xếp hạng cuối chứ, nên chỉ có thể đi trông kho! Có bao nhiêu người muốn trông kho trong Lại Bộ mà còn không có cơ hội nữa kìa. . .”
Chưởng Cố trẻ tuổi thở dài, Phương chưởng cố nói không sai, cho dù là chức Chưởng Cố nho nhỏ ở Lại Bộ, cũng là ngàn dặm chọn một, 999 người còn lại còn không có tư cách trông kho.
Nhưng gã vẫn không phục. . .
Gã thành danh từ thủa thiếu niên, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là thiên tài trong mắt người khác.
Trên thực tế, gã cũng là thiên tài, ba năm trước mới tham gia khoa cử lần đầu, cũng cũng đã đỗ tiến sĩ, là vị tiến sĩ duy nhất của Lương Châu.
Mà tại quê hương gã, huyện Sa Hà ở Lương Châu, từ xưa đến nay cũng chỉ có hai vị tiến sĩ, một chính là gã.
Tuy nhiên, cho dù gã đã trở thành truyền kỳ ở quê hương, nhưng bởi vì xếp hạng không tốt, nên chỉ nhận được chức quan cửu phẩm, đã trông kho ở đây ba năm.
Gã không muốn lãng phí cả đời ở đây, đây không phải cuộc đời gã muốn, Triệu chưởng cố trẻ tuổi thở dài, nắm chặt song quyền, kiên định nói: “Ta vẫn tin tưởng, Triệu Hà ta sẽ có một ngày trở nên nổi bật!”
Trung niên thì khẽ lắc đầu, nói: “Bản quan thì không cầu nổi bật, chỉ cần không đầu rơi máu chảy, có thể yên ổn về hưu là tốt rồi.”
Y bởi vì không có bối cảnh, nên đã trông kho ở đây gần 20 năm, đã không ôm hi vọng gì với thăng quan tiến chức nữa rồi.
20 năm qua, quan viên trong triều đã đổi hết nhóm này đến nhóm khác, vô số hồ sơ qua tay y, nên y cũng nhìn thấu rồi.
Những vị quan nhỏ bát cửu phẩm không ôm chí lớn kia, bình thường có thể yên ổn về hưu, mà những người không cam lòng bình thường, luôn nghĩ cách leo lên thì kết cục chính là đầu rơi xuống đất, cửa nát nhà tan. . .