Một lúc lâu sau, Lý Nặc mới lấy lại tinh thần.
Vì xác định đây có phải hiện tượng phổ biến không, hắn đã xem từ đầu đến cuối, tra xét trạng nguyên của mỗi năm.
Sau đó hắn phát hiện, không phải hắn làm quá.
Mà từ khi Đại Hạ lập quốc đến nay, mấy trăm năm qua, trừ Lý Huyền Tĩnh ra thì không ai có thể vừa là trạng nguyên khoa cử, vừa là trạng nguyên của sáu khoa, quả thực là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. (trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy)
Trạng nguyên giỏi nhất trong quá khứ, cũng chỉ là trạng nguyên ba khoa mà thôi.
Người này cũng đã lưu danh sử sách, trên cuốn sách này còn đặc biệt ghi chép, vị đại nhân kia đã làm đến tể tướng, dưới một người, trên vạn người.
Giờ phút này, hắn đã hơi hiểu ánh mắt khi cô cô Tống Chân nhìn mình.
Một người độc chiếm trạng nguyên sáu khoa.
Lại còn đẹp trai như vậy.
Nữ tử nào chịu nổi chứ?
Năm Chí Thánh thứ 14, không thể nghi ngờ là một năm thuộc về Lý Huyền Tĩnh.
Lý Nặc ngơ ngác nhìn một trang này, sửng sốt một lúc lâu, thậm chí quên mất mình muốn làm gì.
Tống Triết cũng không bất ngờ với biểu hiện của Lý Nặc, lần khoa cử đó, mặc dù cũng có rất nhiều nhân vật tài năng, nhưng trước mặt Lý Huyền Tĩnh thì đều như hạt gạo so với ánh trăng.
Một lúc sau, Lý Nặc mới tỉnh táo lại, nhìn lướt qua những cái tên còn lại, thế mà lại nhìn thấy mấy người quen.
Lần khoa cử đó, nhạc phụ đại nhân của mình xếp thứ ba, huyện lệnh Trường An Bùi Triết xếp thứ 42 . . . vừa đúng là hạng cuối trên bảng tiến sĩ.
Không ngờ ba người họ lại là tiến sĩ cùng một năm.
Lý Nặc không biết nhạc phụ đại nhân của mình bò quá chậm, hay là Bùi huyện lệnh thăng chức quá nhanh.
Hạng 3 khoa cử, vừa vào quan trường đã là tòng lục phẩm, gần 20 năm rồi, nhạc phụ mới lên đến chính ngũ phẩm, chỉ tăng ba cấp.
Bùi huyện lệnh thì xếp bét bảng, ban đầu chỉ là quan cửu phẩm, nhưng trong thời gian giống như nhạc phụ đại nhân, lại thăng tận tám cấp, tạm thời không nói đến quyền lực to hay nhỏ, ít nhất thì chức quan cũng đã là cùng cấp, có thể nói là loser xoay người lật bàn. . .
Trong danh sách này, Lý Nặc còn chứng kiến một cái tên khiến hắn bất ngờ.
Vương Đạc.
Khảo Công Lang Trung Vương Đạc, vị này xếp hạng 5 trên bảng, thứ tự cực cao.
Lý Nặc không ngờ vị Vương đại nhân không biết dạy con kia lại có quá khứ huy hoàng như vậy.
Lý Nặc có chút khó tin, tưởng rằng là trùng họ trùng tên, hỏi: “Vương Đạc này là Khảo Công Lang Trung Vương Đạc kia sao?”
Tống Triết khẽ gật đầu, giọng nói hơi cảm khái: “Đúng, năm đó Vương Đạc cũng coi như nhân vật số một của thư viện Thanh Phong, lúc còn là học sinh của thư viện thì từng dẫn đồng môn đại náo huyện nha Trường An, mắng huyện lệnh Trường An xem mạng người như cỏ rác, khiến cho triều đình phải bãi miễn huyện lệnh Trường An khi đó. Không ngờ 20 năm sau, chính y cũng rơi vào tình cảnh quyên góp toàn bộ gia sản, từ quan về quê. . .”
Lý Nặc hơi sững sờ: “A, Vương Đạc từ quan rồi?”
Tống Triết nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Người của phủ Đại Lý Tự Khanh đến Vương phủ bảo y giao con trai đã phạm pháp, y chỉ là một ngũ phẩm Lang Trung, không từ quan thì chờ chết sao?”
Lý Nặc cũng là lần thứ nhất biết việc này.
Thì ra ngày đó giao nộp con trai xong, Vương Đạc đã quyên góp toàn bộ gia sản, từ quan về nhà.
Xem ra, quan viên trong triều e ngại phụ thân còn hơn hắn nghĩ.
Nhưng Lý Nặc cũng không làm gì sai. . .
Con trai của Vương Đạc phạm pháp, không thể vì cha của gã là Khảo Công Lang Trung mà không bắt gã.
Nếu trong lòng Vương Đạc còn lý tưởng của hơn 20 năm trước, vậy căn bản không cần Lý Nặc ra tay.
Hai mươi năm quá dài, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, đủ để một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết biến thành một sâu mọt dơ bẩn mục nát trên quan trường. . .
Đâu chỉ một mình Vương Đạc thay đổi, từ lý lịch của Cố Văn Hàn, có thể thấy trước khi gã trở thành huyện lệnh Thành Hà, thì hành vi vẫn rất chuẩn mực. . .
Một trận gió nhẹ thổi vào phòng, sách trên bàn bị gió lật sang một trang, vào năm Chí Thánh thứ 18.
Tiến sĩ của năm này nhiều hơn năm 14 rất nhiều, khoảng 100 vị, Lý Nặc đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy tên Cố Văn Hàn ở mấy vị trí cuối cùng.
Cố Văn Hàn, tiến sĩ năm Chí Thánh thứ 18, xếp hạng 96.
Ngô Tông Quảng, tiến sĩ năm Chí Thánh thứ 18, xếp hạng 97.
Trịnh Thiên Hưng, tiến sĩ năm Chí Thánh thứ 18, xếp hạng 98.
Lý Nặc đang định lật trang, đột nhiên dừng lại, ánh mắt đảo qua một cái tên nào đó trên trang này.
không phải Cố Văn Hàn.
Mà là Trịnh Thiên Hưng.
Lý Nặc xác nhận cả hai đời mình đều không quen ai tên Trịnh Thiên Hưng, nhưng lại cảm thấy cái tên này rất quen mắt, giống như đã nhìn thấy vô số lần ở nơi nào đó. . .
Quen thì quen, nhưng nghĩ một lát mà hắn vẫn không nghĩ ra.
Hai ngày nay tiếp thu quá nhiều tin tức, đầu óc hơi loạn, thậm chí cảm thấy tư duy cũng chậm chạp.
Hắn thuật tay lật vài tờ, lại phát hiện một vấn đề.
Từ sau năm Chí Thánh thứ 18, khoa cử năm Chí Thánh thứ 22, thứ 26, thứ 30, nhân số thi đỗ khoa cử đều khoảng 100 người.
Mà trước năm Chí Thánh thứ 18, mỗi lần khoa cử chỉ chọn không đến 50 người, năm Chí Thánh thứ 14, rõ ràng là một cái ranh giới.