Lý Nặc nhịn không được mà hỏi: “Sao mấy lần khoa cử gần đây, nhân số trúng tuyển lại bỗng nhiên nhiều hơn trước?”
Tống Triết nhìn hắn một cái, nói: “Năm Chí Thánh 14 có 42 tiến sĩ trúng tuyển, hai năm sau, bởi vì dính đến một vụ mưu phản, có 16 người bị xử tử, năm Chí Thánh thứ 17, Lý Huyền Tĩnh tiến vào Đại Lý Tự, trong một năm đã giết mấy trăm tên tham quan ô lại, không tuyển nhiều hơn thì triều đình không đủ người. . .”
Lý Nặc biết điều không hỏi về vấn đề này nữa.
Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Rốt cuộc là vụ án mưu phản thế nào?”
Tống Triết nói: “Nếu tò mò, vậy có thể về hỏi Lý Huyền Tĩnh.”
Nếu Lý Nặc có thể hỏi phụ thân, còn chạy đến Lại Bộ điều tra sao?
Hắn tò mỏ rất nhiều chuyện, ví dụ như nhạc mẫu đại nhân đi đâu rồi, năm đó vì sao họ lại tách ra, là do không hợp nhau hay có người thứ ba, nhưng hắn cũng có hỏi đâu…
Lý Nặc thầm đậu đen rau muống vài câu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn chợt nhớ ra vì sao mình lại quen thuộc với cái tên Trịnh Thiên Hưng kia rồi.
Trịnh Thiên Hưng không phải là Trịnh viên ngoại sao, chính là người đáng thương bị tiểu thiếp và gian phu hại chết trong ngày đại thọ 50 kia?
Bảo sao hắn lại thấy quen thuộc với cái tên này, bởi chính hắn viết hồ sơ kết án của Trịnh Thiên Hưng.
Lúc đó vì kiểm tra Pháp Điển, cho nên hắn viết đi viết lại, sửa vô số lần, tự nhiên cũng viết cái tên Trịnh Thiên Hưng này rất nhiều lần. . .
Lý Nặc không ngờ, vị Trịnh viên ngoại chết thảm trong nhà kia lại là tiến sĩ năm Chí Thánh thứ 18.
Mặc dù xếp hạng không cao, nhưng ít ra cũng có thể kiếm được chức quan cửu phẩm, sao lại lưu lạc thành thương nhân rồi?
Trong khoảnh khắc này, lòng tò mò của hắn đã bị gợi ra.
Tại Đại Hạ, địa vị của thương nhân không cao, mà quan viên dù chỉ là cửu phẩm, đó cũng là người trên người, rất khó tưởng tượng sẽ có người từ bỏ công danh, bỏ quan theo thương.
Hắn nhìn về phía Tống Triết, nói: “Nhạc phụ đại nhân, có thể cho con xem hồ sơ của Trịnh Thiên Hưng này không. . .”
Lại Bộ, kho công văn.
Hai người kia vẫn đang đánh cờ, Phùng lệnh sử đã quay lại, bất đắc dĩ nói: “Phương chưởng cố, làm phiền ông tìm hồ sơ của một vị quan viên tên Trịnh Thiên Hưng. . .”
Phượng chưởng cố cũng hơi kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Hôm nay làm sao thế, sao Tống đại nhân lại muốn nhiều hồ sơ như vậy. . .”
Phùng lệnh sử nói: “Không phải Tống đại nhân, là con rể của Tống đại nhân muốn xem! Lần trước bản quan cũng từng gặp vị này trong tiệc mừng thọ của Tống lão phu nhân, đứa con trai này của Đại Lý Tự Khanh Lý đại nhân, có vẻ như không ngốc thật. . .”
Phương chưởng cố cũng không hỏi nhiều, lại lấy chìa khóa đi vào nhà kho.
Lúc này, vị chưởng cố trẻ tuổi kia lại đứng lên, nói với vào trong kho: “Phương đại nhân, bản quan có chút việc, muốn ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở về, nơi này giao cho đại nhân. . .”
Trong kho công văn truyền ra một giọng nói hơi mờ mịt: “Đi đi, có ta ở đây rồi. . .”
Chưởng cố trẻ tuổi quay đầu nhìn thoáng qua, rồi vội vàng rời đi.
. . .
Giờ phút này, trong một văn phòng nào đó ở Lại Bộ, Lý Nặc đang xem một bộ hồ sơ mới.
Chính là hồ sơ của Trịnh Thiên Hưng.
Trịnh Thiên Hưng và Cố Văn Hàn đều là tiến sĩ năm Chí Thánh thứ 18, cũng đều xếp ở cuối bảng, ngay cả công việc đầu tiên cũng khá tương tự.
Cố Văn Hàn là Nội Trực cục Giáo Thư Lang ở Đông Cung, Trịnh Thiên Hưng là Nội Trực cục Thư Lại, đều là quan văn phụ trách việc đọc sách của thái tử, hai người rất có thể đã quen nhau, khả năng cao còn là bạn.
Nhưng mà, từ sau khi thái tử chết bệnh, Đông Cung giải tán, hai người đã đi theo hai hướng khác nhau.
Cố Văn Hàn lựa chọn ở lại quan trường, làm một huyện úy ở nơi xa xôi, từng bước leo lên vị trí thất phẩm huyện lệnh ở Giang Nam giàu có, trải nghiệm coi như tích cực.
Đáng tiếc là, Cố Văn Hàn từ từ sa đạo, cuối cùng rơi vào kết cục cửa nát nhà tan.
Trịnh Thiên Hưng thì khác, có lẽ đã không muốn ở lại quan trường, cũng có lẽ cảm thấy không còn hi vọng thăng tiến, sau khi rời khỏi Đông Cung đã bỏ quan theo thương.
Trịnh Thiên Hưng không còn làm quan, hồ sơ trong Lại Bộ cũng chỉ đến đây.
Nhưng bởi vì đích thân làm vụ án của Trịnh Thiên Hưng, nên Lý Nặc rất rõ những chuyện sau khi Trịnh Thiên Hưng trở thành thương nhân.
Có thể trở thành tiến sĩ, dù chỉ là vị trí cuối cùng thì cũng là rồng phượng trong loài người.
Tài năng thương nghiệp của Trịnh Thiên Hưng cũng rất xuất chúng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, đã có tài sản kếch xù, trở thành phú thương nổi tiếng Trường An.
Lý Nặc cảm thấy, Trịnh Thiên Hưng có thể thành công nhanh như vậy, không thể bỏ qua mạng lưới quan hệ của Trịnh Thiên Hưng khi còn làm quan.
Hắn vẫn nhớ ký, đại thọ 50 của Trịnh Thiên Hưng thì có không ít quan viên triều đình tham gia.
Những mối quan hệ này có lẽ không thể giúp Trịnh Thiên Hưng trong quan trường, nhưng nếu chỉ là kiếm tiền, vậy thì dễ như trở bàn tay.
Sự lựa chọn của Trịnh Thiên Hưng, hoàn toàn khôn ngoan hơn Cố Văn Hàn.
Nước của quan trường sâu hơn thương trường rất nhiều.
Thương chiến cấp cao, cũng chỉ là những thủ đoạn thông thường nhất.
Nhưng tranh đấu đảng phái trên quan trường, lại có thể im hơi lặng tiếng mà nuốt người đến cặn bã cũng không còn.
Thua trên thương trường, đơn giản là tổn thất tiền tài.
Thua trên quan trường, khám nhà diệt tộc là chuyện thường.
Mặc dù kết cục của Trịnh Thiên Hưng cũng không tính là tốt, thậm chí có thể nói là chết uất ức, nhưng ít ra Trịnh gia vẫn còn, tốt hơn nhiều Cố gia bị xét nhà diệt tộc.