TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 126: Bình cảnh (2)

Sáng sớm hôm sau, Lý Nặc vẫn ngủ đến tự tỉnh như mọi khi, ăn sáng xong mới nhàn nhã đi đến huyện nha.

Đêm qua hắn ngủ không ngon lắm.

Bởi vì nương tử không ở bên cạnh.

Đêm qua nàng qua ngủ với Mộ Nhi, Lý Nặc ngủ một mình trong phòng nàng.

Lý Nặc thật ra cũng thấy hơi ngại khi luôn để nàng ngủ trên đất.

Hắn đã nói để mình ngủ trên đất, nhưng nàng lại từ chối.

Hắn cũng không dám mời nàng đi lên ngủ cùng.

Người ta hiển nhiên là không hài lòng với hôn sự này, Lý Nặc cũng không tự chuốc lấy nhục, hắn cảm thấy hình thức chung sống bây giờ cũng không tệ.

Hôm nay huyện nha có không ít bản án, Lý Nặc bận rộn đến trưa vẫn không có thời gian về ăn cơm, đành qua nhà Bùi Triết ăn chực một bữa, vốn cho rằng ít nhất cũng có thêm ba ngày tuổi thọ, nhưng mãi đến giờ tan tầm, hắn thế mà lại không kiếm được một ngày tuổi thọ nào.

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, những ngày gần đây hắn luôn cảm giác những vụ án thông thường này, càng ngày càng tăng tuổi thọ ít hơn. . .

Chắc hẳn không phải ảo giác.

Mặc dù hắn còn chưa vào cửa Pháp gia, nhưng luôn đọc các tác phẩm kinh điển của Pháp gia, cũng hiểu rõ cách tu hành của Pháp gia.

Đệ tử Pháp gia tu hành, ban đầu thì các vụ án nhỏ là có thể gia tăng tu vi, càng về sau khi độ khó càng cao.

Những vụ án nhỏ lông gà vỏ tỏi kia, chờ đến tam cảnh thì tác dụng chỉ cực kỳ nhỏ bé, muốn tăng tu vi nhanh hoặc đột phá bình cảnh, nhất định phải là án lớn.

Cho nên các cường giả Pháp gia rất thích diệt cả nhà người ta, hơn nữa còn rất thích thẩm phán đám quyền quý. . .

Tình hình của hắn, rất có thể là gặp bình cảnh.

Đây là chuyện xấu, cũng là chuyện tốt.

Nếu tuổi thọ tăng lên cũng có bình cảnh như tu vi, như vậy trước khi đột phá bình cảnh, hắn rất khó kiếm tuổi thọ từ những vụ án nhỏ này.

Nhưng một khi đột phá bình cảnh, hắn có thể chính thức bước vào cảnh cửa Pháp gia, đã có chút sức tự vệ.

Ngoài ra, còn có một vấn đề khiến Lý Nặc hơi hoang mang.

Ngô quản gia từng nói, Pháp gia tu hành, ngắn thì một hai năm, lâu thì ba năm năm, mới có thể chính thức bước vào cánh cửa này, trở thành đệ tử Pháp gia nhất cảnh.

Nhưng tính toán ra, hắn mới tu hành được nửa tháng mà thôi, sao lại gặp được bình cảnh rồi?

Lý Nặc vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ hắn không có thiên phú Võ đạo, nhưng thiên phú Pháp gia lại max cấp?

Không, Pháp gia không phải Võ đạo, căn bản không có thiên phú gì.

Trong các nhà, bao quát cả Pháp gia, đều là cần cù bù thông mình.

Mọi người đều ở một điểm xuất phát, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít, sẽ không xuất hiện tình cảnh thiên phú cao thì tiến bộ nhanh, thiên phú thấp thì tiến bộ chậm, chính là rất công bằng.

Nếu không quan hệ đến thiên phú, vậy hình như chỉ có một khả năng.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn thẩm phán người có thân phận?

Đại đa số đệ tử Pháp gia, lúc mới tu hành thì cùng lắm cũng chỉ là huyện úy, cao nhất cũng là huyện lệnh.

Bọn họ cũng xử lý các vụ tranh chấp dân sự, bắt trộm cắp nhỏ, ngẫu nhiên có án mạng, thân phận của tội phạm chỉ là bách tính bình thường mà thôi.

Loại phạm nhân như con trai của Khảo Công Lang Trung, đừng nói là thất phẩm huyện lệnh, cho dù là chính ngũ phẩm huyện lệnh Trường An, cũng không đắc tội nổi.

Nhưng Lý Nặc thì khác, người bị hắn thẩm phán có rất nhiều con em quyền quý.

Tương đương với người khác đang làm nhiệm vụ tân thủ, giết gà giết lợn kiếm kinh nghiêm, thì hắn đã đi farm boss, hơn nữa còn là một đám.

Vậy điểm kinh nghiệm còn không tăng nhanh?

Nói vậy, thật ra tu hành Pháp gia cũng không có công bằng tuyệt đối.

Người khác vừa vào game chỉ có một thanh đao trắng, giết mấy con gà cũng vất vả, hắn thì mới vào đã có full cây hoàng kim, một chém một con boss nhỏ, thậm chí còn không cần đích thân ra tay, cha của boss đã trói boss mang đến. . .

Đương nhiên, bộ đồ hoàng kim này không phải bỗng dưng có.

Mà tất cả đều nhờ vào người phụ thân làm Đại Lý Tự Khanh.

Lý Nặc ngồi trên xe ngựa, chợt ý thức được một việc, hỏi Ngô quản gia: “Phụ thân biết ta tu Pháp gia không?”

Ngô quản gia vừa đánh xe vừa thuận miệng nói: “Biết.”

Lý Nặc lại hỏi: “Phụ thân. . . nói gì không?”

Ngô quản gia cười nói: “Lão gia nói, mặc kệ là Pháp gia hay Nho gia, hoặc là bất kỳ nhà nào, chỉ cần thiếu gia thích là được. . .”

Lý Nặc nghe vậy thì hơi yên tâm, hắn thật sự không đoán được vị phụ thân này của mình.

Tuy nhiên, nếu phụ thân không ngăn cản, vậy mình có thể yên tâm tu hành.

Lúc trước hắn tra án còn lo trước lo sau, nghĩ cái này nghĩ cái kia, luôn lo lắng về quá trình, về chứng cứ. . .

Đó là trước kia.

Bây giờ. . . bây giờ còn lo cái rắm!

Nếu đã không lựa chọn được thân phận, vậy không bằng lợi dụng thân phận này.

Dù sao có người phụ thân đệ nhất gian nịnh Đại Hạ chống lưng, hắn còn sợ cái gì?

Cứ xông lên là xong!

. . .

Mấy ngày tiếp theo, Lý Nặc cơ bản đều là Tống gia và huyện nha tạo thành một đường thẳng.

Ban ngày thẩm án, khuya về đọc sách học tập, thuận tiện giải đáp một ít câu hỏi toán học, nhưng không phải giảng cho Mộ Nhi, mà là cho Trần tiên sinh.

Lão tiên sinh này là một vị học giả chân chính, xế chiều hàng ngày đều đến Tống gia chờ hắn, thái độ rất khiêm tốn giống như học sinh vậy, nên Lý Nặc cũng không tiện từ chối.

Giảng bài cho lão tiên sinh này nhẹ nhõm hơn giảng bài cho Mộ Nhi nhiều.

Gần như chỉ cần nói ra là đã hiểu, còn có thể suy một ra ba, xưa nay không hỏi những vấn đề rất ngây thơ kia, mấy ngày này, dưới sự chỉ đạo của Lý Nặc, Trần tiên sinh đã nắm giữ hàm số lượng giác cơ bản.

Đương nhiên, cũng chỉ là khái niệm cơ bản nhất mà thôi.

Về phần công thức cao hơn, như công thức biến đổi tổng thành tích, công thức đổi tích thành tổng, thì Lý Nặc còn chưa nói đến.

Trần tiên sinh ghi chép toàn bộ những gì Lý Nặc dạy hôm nay, ánh mắt nhìn vào Lý Nặc lại tràn đầy tôn kính.

Tuổi còn nhỏ đã giỏi như vậy đã rất hiếm có rồi, nhưng khó nhất là Lý Nặc rất vô tư.

Vậy mà không cầu bất kỳ hồi báo nào đã truyền thụ cho mình những tri thức cao siêu này.

Đây mới thực sự là tiên sinh.

Chỉ một lúc, Trần tiên sinh đã học được rất nhiều kiến thức mới, ngày mai lại có vốn liếng để khoe khoang với mấy thiên kia, liền vui vẻ rời đi.