TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 132: Ngoan, đừng sợ

Trường An.

Bùi phủ.

Bùi Tuấn cởi truồng nằm trên giường, tiếng kêu rên không ngừng.

Vừa rồi khi ở huyện nha, y đã học được một kiến thức mới, tay không đánh nhau phạt 40 roi, cầm vũ khí ẩu đả phạt 60 trượng, ba người trở lên tội thêm một bậc, năm người trở lên thêm hai bậc, mười người trở lên thêm ba bậc.

Y bị đánh 90 trượng, mông suýt nữa nở hoa rồi.

Kinh Triệu Thiếu Doãn Bùi Hồ nhận được tin thì vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy dáng vẻ này của con trai thì giật mình, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Trong phòng, Trương huyện thừa thở dài, kể lại mọi chuyện.

Hôm nay nghe công tử nói muốn bắt một đám công tử bột tụ tập ẩu đá, vì rút ngắn khoảng cách với công tử, nên Trương huyện thừa đã hấp tấp chạy tới.

Không ngờ, người muốn bắt lại chính là cháu vợ mình.

Nghe nói việc này có liên quan đến Đại Lý Tự Khanh, Bùi Hồ lập tức căng thẳng, run giọng nói: “Chẳng lẽ Lý Huyền Tĩnh muốn ra tay với bản quan?”

Trương huyện thừa là người biết chuyện, vội vàng an ủi: “Không đến mức đó, không đến mức đó! Đệ đừng tự dọa mình, nếu Lý đại nhân thật sự muốn ra tay với đệ, sau 90 trượng kia, Bùi Tuấn phải thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sao có thể chỉ bị sưng mông! Mọi người không biết đó thôi, hôm trước người của Minh Kính Ti ra tay, người đó có thực lực Nội Tức cảnh, mười trượng đã đánh chết người. . .”

Bùi Tuấn nghe cũng cảm thấy oan.

Hơn 20 năm qua, Bùi gia vẫn luôn mạnh hơn Tống gia.

Trong ba năm ở thư viện, y cũng luôn đè đầu Tống Du, thỉnh thoảng sẽ gây sự với đối phương, cho đến giờ cũng không nghe nói, Tống Du còn có một muội phu kinh khủng như vậy.

Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh, cái tên này có thể nói là hiển hách ở Trường An, là tồn tại có thể làm trẻ con khóc đêm phải nín bặt, nhưng y tuyệt đối không ngờ rằng, Tống Du lại có họ hàng với Lý Huyền Tĩnh.

Tống gia cũng vậy, có một thông gia mạnh như vậy, lại không trắng trợn tuyên dương, nếu y biết Tống Du có chỗ dựa cứng như vậy, y đã trốn tránh từ lâu rồi. . .

Kinh Triệu Thiếu Doãn Bùi Hồ thì lại biết việc hôn nhân giữa Tống gia và Lý gia, chẳng qua là, Lý Huyền Tĩnh xưa nay đều độc lai độc vãng, Tống gia cũng rất khiêm tốn, hai nhà trừ việc hôn nhân này ra, thì không có bất kỳ liên hệ hay qua lại gì trên triều đình.

Xảy ra chuyện này, Bùi Hồ cũng không biết nên làm gì cho phải.

Bùi Hồ liền nhìn về phía Trương huyện thừa với ánh mắt xin giúp đỡ, hỏi: “Tỷ phu, hiện giờ chúng ta nên làm gì?”

Trương huyện thừa vuốt râu trên cằm, nói: “Trẻ con đánh nhau mà thôi, không cần quá để ý, như vậy đi, ta và đệ đến Tống gia một chuyến, dẫn cả Bùi Tuấn theo nữa, lại chuẩn ý ít lễ vật. Chúng ta xin lỗi Tống gia, chuyện này cũng qua, tên tiểu tử Chu gia kia cũng từng đánh nhau với tên nhóc Tống gia, bây giờ không phải cũng tốt rồi sao, đi đâu cũng như hình với bóng. . .”

Bùi Hồ nói: “Tốt tốt tốt, đệ lập tức chuẩn bị. . .”

. . .

Tống phủ.

Tống Mộ Nhi đang chơi xích đu, Lý Nặc đứng ở phía sau, mỗi khi xích đu hơi chậm lại, hắn sẽ đẩy thêm vài cái.

Pháp Điển đang lơ lửng trước mặt hắn, thời gian trên trang bìa đã từ 145 ngày biến thành 165 ngày, tăng lên tận 20 ngày, tương đương với phán quyết tử hình hai phạm nhân.

Mặc dù nhân số không kém lần trước, cũng không có người tập võ, nhưng tuổi thọ lại nhiều hơn lần trước năm ngày.

Ông anh vợ Tống Du này đúng là ngôi sao may mắn của hắn, Tống Du ước chiến với người khác, lại bù đắp được nửa tháng vất vả của mình.

Hắn đang gặp bình cảnh, bắt hơn 20 người tụ tập đánh nhau, kéo đến huyện nha xử phạt, tuổi thọ đình trệ vài ngày lại bắt đầu gia tăng.

Lúc này, Tống Liễm vừa mới tan tầm về nhà, mặt mũi tràn đầy mờ mịt.

Ông chân trước vừa bước vào phủ, xe ngựa của Kinh Triệu Thiếu Doãn và huyện thừa Trường An đã đứng trước cổng nhà, vừa vào cửa đã bảo người kéo mấy hòm lễ vật vào, sau lưng còn có một người trẻ tuổi ôm mông, tất cả đều không ngừng xin lỗi. . .

Bùi gia giống như Tống gia, đều có quan hệ trong quân ngũ, hơn nữa quan hệ còn cứng hơn Tống gia, hai nhà bình thường đều không qua lại, bọn họ bỗng nhiên đến nhà, khiến Tống Liễm rất khó hiểu.

Có điều, một màn này giống như đã từng quen biết, khiến ông phản ứng rất nhanh, nhất định là tên tiểu tử kia lại gây sự rồi.

Ông chỉ có thể mời người Bùi gia vào phủ, dâng trà ngon, khách sáo lẫn nhau một phen, mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

“Trẻ con đùa giỡn mà thôi, Bùi đại nhân không cần để trong lòng.”

“Tống đại nhân nói đúng. . .”

“Làm phiền lâu rồi, chúng ta cáo từ.”

“Ta tiễn hai vị đại nhân. . .”

Tiễn người xong, Tống Liễm mới nhìn sang Tống Du, giận không chỗ phát tiết, liền quơ lấy chổi lông gà cắm trong bình hoa, cả giận nói: “Đồ khốn khiếp này, mấy ngày trước mới nói đã quên rồi, nói, lần này đánh nhau vì thứ gì, lại là vì nữ nhân sao. . .”

Tống Du vội vàng trốn ra sau cây cột, nói: “Lần này không phải hài nhi gây sự, là Bùi Tuấn chủ động gây sự với hài nhi, mấy ngày nay hài nhi vẫn luôn trốn tránh, người khác gọi hài nhi là rùa đen rút đầu, hài nhi cũng không nói gì. . .”

“Còn dám mạnh miệng?”