“Hài nhi không làm gì sai, muội phi nói, chúng ta không chủ động gây sư, nhưng không cần sợ phiền phức, luôn bị người ta đè đầu cưỡi cổ, không chỉ Tống gia mất mặt, mà còn cổ vũ cho đám người kia. . .“
Tống Liễm giận dữ, giơ chổi lông gà lên: “Cái đồ khốn khiếp này. . .”
Mắt thấy cục diện sắp mất khống chế, Lý Nặc vội vàng đi qua, nắm lấy cánh tay của Tống Liễm, nói: “Nhị bá, ngài đừng nóng giận, chuyện này là tại con, là con bảo huynh ấy làm vậy. . .”
Thấy Lý Nặc ra tay ngăn cản, Tống Liễm cũng không tiện nói gì, liền vứt chổi lông gà trong tay xuống, bất đắc dĩ nói: “Con chỉ biết nuông chiều nó!”
Con cháu nhà tướng đánh nhau cãi nhau là chuyện rất bình thường, thời trẻ ông cũng từng như vậy.
Nhưng có nhà ai đùa giỡn lại để quan phủ nhúng tay chứ, chuyện này chỉ sợ chỉ có Lý Nặc mới làm được. . .
Tống Liễm tức con trai, nhưng lại không giận Lý Nặc.
Lý Nặc nói không sai, người Tống gia không chủ động gây sự, nhưng cũng không sờ phiền phức, người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau, đây là gia phong của Tống gia.
Từ khi Đại Hạ lập quốc đến nay, bao nhiêu gia tộc như Tống gia đã sụp đổ vì nội đấu, vì tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng mai danh ẩn tích.
Tống gia có thể kéo dài đến ngày nay, chính là dựa vào lực ngưng tụ của các thành viên trong gia tộc.
Tống Liễm trừng mắt với con trai, sau đó bất đắc dĩ rời đi.
Lúc này Tống Du mới đi ra từ sau cột, cười nói với Lý Nặc: “Vẫn là muội phu có bản lĩnh, trước khi cha ta muốn đánh ta, đại bá cũng không cản được. . .”
Lý Nặc vỗ vỗ vai y, nói: “Sau này có người gây sự với huynh, nhất định phải nói cho ta biết, tuyệt đối đừng ngại, mặc kệ đối phương có thân phận gì, chỉ cần huynh không sai, ta đều khiến đối phương phải trả giá đắt. . .”
Tống Du cảm động đến mức không biết nói gì cho phải, chỉ có thể dùng sức nện vào ngực mình một cái, nói: “Không cần nói, sau này muội phu cần gì thì cứ mở miệng, Tống Du ta xông pha khói lửa cũng không chối từ!”
Lý Nặc không cần Tống Du xông pha khói lửa, chỉ cần mượn quan hệ của y là được.
Tống Du chủ động gây sự, hắn sẽ không thiên vị, người khác đè lên đầu y, hắn sẽ không bỏ qua.
Lúc Lý Nặc về phòng, đã thấy nương tử lại đang đọc sách.
Nhìn qua, nàng đang đọc Toán Kinh.
Lúc Lý Nặc cho rằng nàng có tiền đồ, lại thấy nàng nhíu mày, hình như gặp chữ không biết, yên lặng lật Thuyết Văn ra xem.
Lý Nặc đi qua, ngồi đối diện nàng, rồi cũng cầm một cuốn sách lên đọc.
Mấy ngày nay hắn đang nghiên cứu thủ đoạn của Pháp gia, so sánh với những vị tiền bối kia, thủ đoạn của hắn vẫn quá non và dễ hiểu.
Không biết đọc sách bao lâu, Lý Nặc lơ đãng ngẩng đầu lên, phát hiện nương tử ở đối diện đã ngủ gật trên bàn.
Nàng ngủ gật khi đọc sách cũng đẹp đến thế, đôi mi thanh tú giãn ra, biểu cảm điềm tĩnh. . . Khi nàng an tĩnh và không cầm kiếm, thật ra vẫn rất thục nữ.
Lý Nặc ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp hình trái xoan kia một lúc, lông mi của nàng bắt đầu hơi run lên, Tống Giai Nhân từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lý Nặc ở đối diện thì vô thức lau lau khóe miệng, sau đó mới ngồi dậy, vuốt vuốt trang sách bị nàng đè lên. . .
Lý Nặc cầm vò rượu trái cây trên bàn lên, nói với nàng: “Đây là rượu trái cây do Nông gia sản xuất, hương vị không tệ lắm, nàng có muốn nếm thử không?”
Tống Giai Nhân khép sách lại, khẽ gật đầu một cái.
Lý Nặc cầm hai cái chén, rót cho mỗi người một chén, Tống Giai Nhân nếm thử một hớp, Lý Nặc hỏi: “Thế nào?”
Tống Giai Nhân gật gù, nói: “Rất ngon!”
Lý Nặc cung uống cạn chén rượu của mình, nói: “Nếu nàng thích, nửa vò còn lại để cho nàng, hôm nay ta đã uống nhiều rồi.”
Sắc trời không còn sớm, Lý Nặc nói xong liền đứng lên, rửa mặt một lát, sau đó leo lên giường đi ngủ.
Một lát sau, trong căn phòng tối đèn, một làn gió thơm thổi qua, một bóng người nằm xuống bên cạnh hắn.
Hôm nay bận hơn nửa ngày, rượu trái cây mặc dù không mạnh, nhưng vẫn là rượu, tửu lượng của Lý Nặc không tốt, uống vài chén đã hơi say say, vừa nằm lên giường, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Đêm đã khuya, bầu trời đêm xuất hiện từng tầng mây đen.
Rầm rầm!
Một tiếng sấm bất chợt nổ vang trong trời đêm, đánh thức vô số người đang ngủ mơ.
Trong phòng, Tống Giai Nhân mở to mắt, lật người theo thói quen, nhẹ nhàng vuốt ngực Lý Nặc, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng sợ. . .”
Ngay sau đó, nàng mới ý thức được gì đó, động tác tay cũng dừng lại một lát.
Thật ra lần đầu tiên họ nằm chung giường không phải là ở Tống gia.
Đêm tân hôn, bên ngoài cũng có tiếng sấm sét, còn rất dài, Lý Nặc bị dọa sợ, trốn vào góc giường mà run lẩy bẩy, lúc đầu nàng ngủ ở trên đất, thấy thế đành phải lên giường dỗ dành Lý Nặc ngủ. . .
Cũng là một đêm mưa, chẳng qua là, Lý Nặc bây giờ đã không phải là vị tướng công có tâm trí như trẻ con kia nữa. . .
Lý Nặc ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người đang sờ sờ mình, hắn mở to mắt, ngồi dậy rồi nghi ngờ hỏi: “Nương tử, nàng làm gì vậy?”
Lời này vừa dứt, hắn bỗng nhiên thấy cổ mình đau đớn, rồi cả người vô lực ngã ra giường.
Tống Giai Nhân vịn cổ hắn, chậm rãi đặt hắn nằm thẳng, sau đó vỗ vỗ ngực, rồi thở phào một hơi. . .