TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 138: Xả giận cho nuong tử (3)

Chờ đến lúc sắp ăn tối, Lý Nặc trở về tiểu viện, bốn người vẫn duy trì tư thế kia.

Bọn họ ngồi thật là vững, thật sự là không thể không bội phục.

Lý Nặc quay đầu nhìn Tống Giai Nhân, nói: “Nương tử, nàng xem đi, vấn đề nàng cũng hiểu mà bốn người họ ngồi đó suy nghĩ cả một ngày cũng không nghĩ ra kết quả, ta đã nói bọn họ không hiểu toán học rồi mà!”

. . .

. . .

Trong mắt Tống Giai Nhân, mấy vị tiên sinh toán học vẫn luôn tồn tại như núi cao.

Nàng cảm thấy người có thể hiểu toán học thì đều rất giỏi, chớ nói chi là tiên sinh dạy toán học.

Cho đến hôm nay.

Hình tượng của mấy vị tiên sinh trong lòng nàng đã sụp đổ.

“Chỉ thiếu một chút, chỉ một chút nữa là lão phu đã nghĩ ra rồi!”

“Không đúng, không đúng, như vậy không phải tối ưu, nhất đinh còn có biện pháp tốt hơn!”

“A, lão phu đau đầu quá. . .”

“Lão phu đau lưng quá. . .”

. . .

. . .

Nhìn mấy vị tiên sinh ngồi ở đó, lúc thì nhíu mày nhăn trán, khi thì vò đầu bứt tai, Tống Giai Nhân lần đầu cảm thấy, dường như họ cũng không lợi hại như vậy.

Khi sắc trời tối dần, cuối cùng mấy người ngồi bên bàn đá cũng đứng lên, bắt đầu đấm lưng bóp vai mình.

Bốn người đã cả trong sân cả ngày, vẫn luôn suy nghĩ đáp án của câu hỏi này.

Đề bài này nhìn như rất đơn giản, đáp án giống như ở ngay trước mắt, chỉ cách họ một tấm lụa mỏng, nhưng bọn họ mãi vẫn không thể kéo tấm lụa mỏng này ra.

Hôm nay bọn họ đến đây là muốn nghe giảng, nhưng lại bị câu hỏi này làm trễ nãi một ngày.

Nếu không lấy được đáp án, chỉ sợ tối nay ngủ không ngon.

Trần tiên sinh cầm tờ giấy này lên, đi đến trước mặt Lý Nặc, nói: “Tiểu Lý tiên sinh, đề bài này. . .”

Lý Nặc nhún vai, rất thẳng thắn: “Ta cũng không biết. . .”

Đêm qua, Lý Nặc đã nghe nương tử kể vài câu về chuyện trước kia.

Mấy lão già chính là kẻ cầm đầu đã đả kích tự tin học tập của nàng, Lý Nặc phải giúp nàng xả giận.

Chờ bọn họ rời đi, Lý Nặc mới nói với Tống Giai Nhân: “Lát nữa ta sẽ dạy nàng một bài khác, nếu ngày mai bọn họ lại đến, nàng cứ tiếp tục thỉnh giáo bọn họ! Lại nói người khác không có thiên phú toán học, bọn họ có thiên phú, vậy họ tử giải đi. . .”

Tống Giai Nhân đương nhiên biết Lý Nặc nói ‘người khác’ ở đây là ai, thấy bốn vị tiên sinh bị làm khó bởi vấn đề mình cũng biết, trong lòng nàng quả thực là có một loại cảm giác không nói lên lời.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người trong nhà, bao quát cả bản thân nàng, đều cho rằng nàng không thích hợp đọc sách.

Chỉ có Lý Nặc nói cho nàng biết, không phải tất cả nữ tử đều phải hiểu cầm kỳ thư họa, cũng chỉ có Lý Nặc mới dùng cách này để chứng minh, không phải nàng đần nên không học được toán học. . .

Một ý cười nhợt nhạt chợ xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

. . .

Bốn vị tiên sinh Trần, Lục, Từ, Ngụy có thể kết bạn với một đại sư toán học còn trẻ như vậy, tiếp xúc với lĩnh vực toán học hoàn toàn mới, ban đầu thì đây là chuyện rất đáng mừng, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã không cười được.

Mỗi ngày Tống Giai Nhân nhìn thấy họ là sẽ hỏi họ một câu hỏi, một câu hỏi mà bọn họ không giải đáp được.

Cho nên hiện giờ bọn họ nhìn thấy Tống Giai Nhân là thấy sợ.

Lúc này, bốn người cũng đã hiểu ra, cô nương này căn bản không phải muốn thỉnh giáo.

Tướng công của người ta giỏi hơn họ nhiều, có vấn đề gì không hỏi tướng công ngày ngày chung chăn chung gối, lại hỏi bọn họ?

Hai phu thê này rõ ràng là cố ý.

Mười mấy năm trước, bốn người họ tranh giành ai giỏi ai kém, thay phiên nhau dạy nàng, cuối cùng tất cả đều thất bại, đều kết luận nàng không có thiên phú toán học.

Nhưng sự thật là, có lẽ là do họ không biết dạy mà thôi.

Nếu người dạy nàng khi đó là nhân vật như tướng công của nàng, vậy thành tựu của nàng trên toán học thậm chí còn có thể vượt qua họ bây giờ.

Trần tiên sinh đã ý thức được điểm này, liền đi đến trước mặt Tống Giai Nhân, khom người thi lễ với nàng: “Lão phu từng ngu muội, dạy hư học sinh, lão phu xin lỗi cô nương. . .”

Ông vừa mở lời, ba người khác cũng nói theo.

“Là mấy lão già chúng ta sai.’

“Lão phu thu hồi lời nói năm đó. . .”

“Hi vọng cô nương có thể tha thứ cho chúng ta. . .”

. . .

. . .

Một vị tiên sinh mà thừa nhận mình ‘dạy hư học sinh’, có thể bọn họ rất áy náy, Tống Giai Nhân nhất thời không biết ứng đối thế nào.

Lý Nặc đi tới, vừa cười vừa nói: “Ai nha, đều là chuyện quá khứ rồi, mấy vị tiên sinh còn nhắc lại làm gì. . .”

Mấy người đều yên lặng nhìn hắn.

Không cần nghĩ cũng biết, mấy câu hỏi khó kia chính là Lý Nặc đưa cho tiểu nha đầu Tống gia, chính là giúp nàng hả giận. . .

Bị đại sư toán học hoành không xuất thế này không chỉ nhỏ tuổi, mà lòng dạ cũng rất nhỏ nhen.

Nhưng không thể không thừa nhận, hắn thật sự thương yêu thê tử của mình.