Trong bốn người, Trần tiên sinh quen thuộc với Lý Nặc nhất.
Sau khi nói xin lỗi Tống Giai Nhân, ông vẫn mặt dày mày dạn tiến lên, hỏi Lý Nặc: “Tiểu Lý tiên sinh, mấy đề bài này. . .”
Lý Nặc thấy Tống Du đi vào sân, thế là nói với Tống Giai Nhân: “Nương tử, nàng dạy mấy vị tiên sinh cách giải đi.”
Tống Giai Nhân nao nao.
Nàng?
Nàng có thể dạy mấy vị tiên sinh sao?
Lúc này Lý Nặc đã chạy tới cửa viện, Tống Du cầm hai vò rượu nho nhỏ đưa cho Lý Nặc, nói: “Đây là rượu trái cây lần trước mà đệ thích uống, ta đã lấy được thêm hai vò. . .”
Lý Nặc cũng không khách sáo, nhận vò rượu rồi hỏi: “Mấy ngày nay ở thư viện thế nào? Có ai gây sự với huynh không? Nếu như có, ngàn vạn lần phải nói với ta.”
Tống Du cười cười, nói: “Lần này không có thật.”
Há lại chỉ là không có người gây sự với y, sau khi Bùi Tuấn trở về, chuyện xảy ra ở huyện nhà đã truyền khắp thư viện, hiện giờ toàn bộ thư viện có ai không biết y có một muội phu rất đáng gờm?
Không chỉ không ai dám gây sự với y, thậm chí mọi người đều không dám đánh nhau ngoài thư viện.
Lý Nặc nghe vậy thì hơi tiếc nuối, xem ra trong thời gian này là không bắt được đám người đánh nhau ẩu đả này rồi.
Hắn cũng không thể cổ vũ Tống Du đi gây sự, đã từng có rất nhiều Pháp gia muốn đi đường tắt như vậy, nhưng sự thật đã chứng minh, con đường này không được.
Bị ép là một chuyện, chủ động gây sự là chuyện khác.
Có đôi khi quá vội vàng thì sẽ phản tác dụng.
Tống Du nhìn hai vò rượu trái cây, căn dặn Lý Nặc: “Triệu Mạnh nói đây là hai vò cuối cùng, trộm thêm sẽ bị người nhà phát hiện, đệ uống chậm một chút, uống hết là không có nữa đâu. . .”
Sau khi nói xong, y đang định rời đi thì lại phát hiện gì đó, bước chân chợt đình trệ.
Y dụi dụi mắt, cảm thấy mình nhất định hoa mắt rồi.
Mấy vị Thái Đẩu giới toán học của thư viện Thanh Phong sao lại xuất hiện ở Tống gia, hơn nữa còn tập trung tinh thần ngồi quanh bàn đá, dáng vẻ chăm chú nghe giảng, khó tin nhất là, người giảng bài cho họ lại chính là Giai Nhân. . .
Giai Nhân giảng cái gì, Võ đạo à?
Tống Giai Nhân giảng lại theo phương pháp của Lý Nặc, sau đó hỏi bốn vị tiên sinh: “Hiểu không?”
Bốn người hai mặt nhìn nhau, không ai đáp.
Có lẽ Tống Giai Nhân hiểu thật, nhưng giảng thì lại không õ ràng, bọn họ đều không hiểu.
Giờ phút này, bốn người giống như đã hiểu ra gì đó.
Bọn họ bây giờ, sao không phải Tống Giai Nhân của ngày xưa?
Làm một tiên sinh toán học hợp lệ, không chỉ cần bản thân hiểu toán học, quan trọng hơn là phải để học sinh cũng có thể hiểu lời giảng của họ.
Ở điểm này, cả bốn người họ và tiểu nha đầu Tống gia này đều không hợp lệ. . .
Ánh mắt của họ không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng người ở cửa ra vào.
Có thể giúp một đứa trẻ 6 tuổi nghe hiểu ‘Cửu Số’ tối nghĩa kia, vị này trời sinh đã thích hợp làm tiên sinh truyền đạo giải hoặc.
Nếu thư viện Thanh Phong có tiên sinh như vậy, khẳng định sẽ giúp Đại Hạ đào tạo ra vô số nhân tài toán học.
Một lát sau, Lý Nặc kinh ngạc nhìn Trần tiên sinh, nói: “Cái gì, bảo ta đến thư viện Thanh Phong làm tiên sinh toán học?”
Một ông lão khác liên tục khoát tay, nói: “Không không không, Tiểu Lý tiên sinh hiểu lầm rồi, với trình độ toán học của tiên sinh, dạy đám học sinh ngang bướng kia thì quá khuất tài rồi, chúng ta muốn mời Tiểu Lý tiên sinh đến thư viện Thanh Phong để dạy bảo các tiên sinh khoa toán kia. . .”
Lý Nặc đương nhiên sẽ không do dự mà từ chối yêu cầu này của họ.
Rút chút thời gian rảnh rỗi để giảng giải cho họ một hai vấn đề là không có gì, nhưng làm một giáo viên full time thì hắn còn muốn sống không?
Tuy nhiên, giảng cho Mộ Nhi nhiều lần, Lý Nặc phát hiện mình rất hợp với dạy học.
Nương tử mặc dù nghe hiểu, nhưng nói ra lại là chuyện khác.
Bảo nàng giảng cho người khác, thật sự là làm khó nàng, Lý Nặc cuối cùng vẫn quyết định tự lên.
Hắn vừa giảng một nửa, một bóng người đã vội vã chạy vào sân.
Ngẩng đầu lên xem, lại là Vương huyện úy.
Lý Nặc từng dặn dò người ở huyện nha, nếu có vụ án lớn thì nhất định phải đến Tống phủ tìm hắn, nhìn dáng vẻ này của Vương huyện úy, lẽ nào có vụ án lớn rồi?
Quả nhiên, Vương huyện úy chạy đến trước mặt Lý Nặc, thở hồng hộc nói: “Công tử, có án mạng!”
Chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có một vụ án mạng, Lý Nặc không quan tâm đến giảng bài nữa, lập tức ném bút trong tay xuống, nói: “Dẫn đường!”
Mấy lão tiên sinh đang nghe đến thất thần, giờ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người kia biến mất trước mặt họ.
Đã đến bước quan trọng nhất rồi, chỉ thiếu một chút xíu nữa là xong rồi, cảm giác này khiến họ cực kỳ khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhìn về phía Tống Giai Nhân với ánh mắt xin giúp đỡ.
Cuối cùng, vẫn là Trần tiên sinh bất đắc dĩ mở miệng: “Tống nha đầu, chỗ này là thế nào, lại giảng cho chúng ta nghe đi. . .”