Đúng lúc này, một âm thanh bất thường chợt truyền vào tai gã, Hàn Trác lập tức ngẩng đầu.
Cửa phòng đang mở, bất chợt đóng lại, làm Hàn Trác sợ nhảy dựng lên.
Ngay sau đó, lại có âm thanh ở sau lưng, Hàn Trác lại quay đầu, chỉ thấy trên chiếc giường bằng ván gỗ giản dị kia, thi thể của mẫu thân dưới lớp vải trắng đột nhiên ngồi dậy, chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào gã.
“A!!!”
Hàn Trác bị cảnh tượng này dọa cho sợ vỡ mật, bò bằng cả bốn chi về phía cửa.
Gã muốn mở cửa bỏ chạy, nhưng cửa phòng như đã bị khóa, dù gã dốc hết sức lực toàn thân thì cũng không thể mở dù chỉ một khe.
Trong linh đường, không biết sương trắng xuất hiện từ bao giờ, nó còn mang theo một tia ý lạnh nhàn nhạt, khiến Hàn Trác không nhịn được mà run lên.
Ánh mắt của gã nhìn về phía giường gỗ kia, trên giường chỉ còn lại tấm vải trắng, gã đột nhiên quay đầu, lại phát hiện mẫu thân đã qua đời đang lơ lửng giữa không trung, chỉ cách gã của ba thước, hai mắt của mẫu thân trợn trừng trừng, sắc mặt tái xanh, đầu lưỡi thè ra ngoài, trên cổ là một vết bầm do dây thừng siết chặt. . .
“Đứa con bất hiếu này. . .”
Một âm thanh già nua vang lên, nó mờ mịt lại mông lung, giống như đến từ Địa Ngục, khiến cho Hàn Trác run rẩy.
Thí mẫu chính là tội chết, mấy ngày nay gã vẫn luôn lo lắng hãi hùng, hầu như đêm nào cũng gặp ác mộng.
Một màn này đã đánh tan phòng tuyến tâm lý vốn đã yếu kém của gã.
Gã quỳ rạp xuống đất, vừa dập đầu vừa khóc lóc đau khổ nói: “Nương, nương không thể trách hài nhi, hài nhi là vì Hàn gia, nương không chết, Thiên Thiên sẽ không thành thân với hài nhi, đến khi nào Hàn gia chúng ta mới có thể trở thành hào môn quý tộc. . .Hơn nữa, là do nương đáp ứng với hài nhi, nương nghỉ ngơi đi, hài nhi sẽ đốt nhiều vàng bạc cho nương hưởng phúc dưới đó!”
“Con mẹ nó, tên súc sinh!’
Giọng nói già nua kia chợt biến thành trẻ tuổi.
Hàn Trác còn không kịp phản ứng, ngực đã truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt.
Cả người gã đâm nát cửa phòng, bay thẳng ra ngoài sân, rồi rơi mạnh trên mặt đất, che ngực, tơ máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
Lý Nặc trốn sau linh đường giật mình vì Lý An Ninh đột nhiên nổi giận.
Hắn chạy ra sân, phát hiện Hàn Trác đã hôn mê bất tỉnh, bên cạnh là một bãi máu.
Một cước này không thể nói là không nặng.
So với công chúa, Lý Nặc đột nhiên cảm thấy nương tử nhà mình rất dịu dàng.
Vù!
Một âm thanh lăng lệ truyền đến từ phía sau, Lý Nặc quay đầu nhìn lại, phát hiện Lý An Ninh đã rút bội đao của Vương huyện úy.
Thấy nàng khí thế hung hăng tiến tới, dường như muốn chém chết Hàn Trác, Lý Nặc vội vàng ôm tay nàng, khuyên nhủ: “Lý cô nương, đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động. . .”
Tên súc sinh này mặc dù tội ác tày trời, nhưng còn chưa được thẩm phán, cứ chết như vậy thì hôm nay coi như toi công rồi.
Hàn Trác cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ném trường đao xuống đất, biểu cảm vẫn tức giận như cũ, mắng: “Súc sinh, tên súc sinh này. . .”
Hàn Trác đúng là súc sinh, nói gã là súc sinh, thậm chí còn sỉ nhục súc sinh.
Quạ đen biết báo đáp, cừu non biết quỳ xuống xin sữa.
Đạo lý mà súc sinh còn hiểu, lại có ít người không hiểu được.
“Mẫu thân của gã vì giúp gã không bị nghi ngờ, nên chờ gã rời nhà bảy ngày sau mới tự vẫn, ai có thể biết bảy ngày này bà ấy sống như thế nào chứ? Trước khi bà ấy tự vẫn, còn tìm lý do cho gã, đi mua thuốc, nói cho hàng xóm mình bị bệnh nặng, chính là để chúng ta không nghi ngờ gã. . . Đến chết mà bà ấy vẫn đang giúp gã thoát tội, tên súc sinh này, tên súc sinh này sao lại nhẫn tâm . . .”
Hàn Trác càng nói càng tức, càng nói càng giận, thân thể run lên không ngừng, Lý Nặc sợ nàng giận quá mất khôn, vừa vỗ nhẹ lưng nàng, vừa nói: “Đừng giận đừng giận, tên súc sinh này không đáng. . .”
Vừa rồi khi bảo người đưa Hàn Trác trở về, Lý Nặc đã sắp xếp vài việc.
Hắn cố ý bảo xa phu lái xe chậm, đồng thời đi đường vòng, như vậy bọn họ có thể chạy đến trước một bước để bố trí.
Thật ra cũng không có gì phải bố trí, Ngô quản gia là Võ đạo tứ cảnh, dùng chân khí khống chế cửa phòng đóng mở, khống chế thi thể làm vài động tác đơn giản, đây là chuyện quá đơn giản.
Về phần sương trắng thì chỉ là mấy miếng băng khô mà thôi.
Lý Nặc và Lý An Ninh đã thiết kế không ít kịch bản, bọn họ còn tưởng cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực, không ngờ Hàn Trác vì trong lòng có quỷ, nên đa số thủ đoạn họ chuẩn bị vẫn chưa được sử dụng, thì gã đã khai ra hết rồi. . .
Hai vị trưởng quan của huyện nha đều ở đây, còn có công chúa điện hạ ở đây, mấy người đều tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, vậy không cần chứng cứ khác để định tội gã.