TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 150: Chân tướng (3)

Một lát sau, hai tên nha dịch đến kéo Hàn Trác đang hôn mê đi.

Bùi Triết nhìn chằm chằm vào Lý Nặc, cảm khái từ tận đáy lòng: “Thật không hổ là công tử, liếc mắt đã nhận ra người này có vấn đề . . .”

Lúc này Lý An Ninh mới bình tĩnh lại một chút, nàng nhìn Lý Nặc, khó tin hỏi: “Ngươi thật sự nhìn thấy những cảm xúc đó ở trong mắt gã, sau đó lại đoán được nguyên nhân cái chết của nạn nhân?”

Nàng tu Pháp gia nhiều năm rồi, tự tay phá vô số vụ án, nhưng cũng không có bản lĩnh này.

Đừng nói là nàng, cho dù là Thị Lang đại nhân, Thượng Thư đại nhân cũng không làm được.

Nàng rất tò mò, vì sao Lý Nặc làm được?

Lý Nặc còn chưa nói gì, Bùi Triết đã mở miệng: “Đây thì có là gì chứ! Vụ án mạng lần trước, có hơn 200 người tình nghi, công tử không đến hiện trường, không tìm hiểu tình tiết vụ án, thậm chí còn không thẩm vấn phạm nhân, chỉ dùng một đôi mắt, đã tìm thấy hung thủ từ hơn 200 người! Chuyện hôm nay thì có là gì. . .”

Lý An Ninh càng khiếp sợ hơn, bật thốt lên: “Ông nói thật?”

Bùi Triết phất ống tay áo một cái: “Bản quan có thân phận gì, sao có thể lừa gạt người khác?”

Nói xong, ông lại dùng giọng điều khuyên bảo để nói với Lý An Ninh: “Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, tính tình lại không nhỏ, làm quan sai thì tốt nhất sửa lại cánh tính cách nóng nảy này đi, nếu như đánh chết phạm nhân, thì cô không thoát khỏi liên quan đâu! Mất việc là chuyện nhỏ, mất mạng thì là chuyện lớn đấy. . .”

Lý An Ninh không nói gì thêm, nàng đi ra sân, leo lên chiếc xe ngựa đang đứng trước cửa.

Huyện lệnh này mặc dù nói không quá dễ nghe, nhưng cũng xuất phát từ lòng tốt, nàng không so đo với ông ta.

Bùi Triết nhìn Lý Nặc một chút, thuận miệng hỏi: “Cô nương kia là bộ khoái của Hình Bộ à? Hình Bộ còn có nữ bộ khoái?”

Lý Nặc khẽ gật đầu: “Không khác lắm đâu!”

Bùi Triết sững sờ: “Không khác lắm? Không phải bộ khoái, lẽ nào là bộ đầu?”

Nữ tử không thể làm quan, làm bộ khoái thì không có hạn chế này, nên Bùi Triết không nghĩ đến bộ đầu.

Lý Nặc nói: “Nàng ta là Lý An Ninh, công chúa nhỏ nhất của hoàng thất, đang tu hành ở Hình Bộ, ông mới đến Trường An không lâu, không biết Lý An Ninh cũng là bình thường.”

Vương huyện úy đi phía trước, một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng của Bùi huyện lệnh, liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Bùi Triết đang ngồi trên đất, Vương huyện úy lập tức chạy qua, đỡ Bùi Triết lên, ân cần nói: “Bùi đại nhân, Bùi đại nhân, đại nhân làm sao vậy. . .”

Hàn Trác được đưa đến huyện nha thì tỉnh, nhưng từ sau khi tỉnh lại, gã không nói một lời.

Tuy nhiên, gã có nói hay không cũng như nhau.

Huyện lệnh và huyện úy Trường An, công chúa An Ninh đều có mặt ở hiện trường, mấy người này không đến mức thông đồng với nhau để vu oan hãm hại một học sinh không có bất kỳ quan hệ nào với họ.

Trong mắt bách tính và quyền quý ở Đại Hạ, thì chỉ có đại gian nịnh Lý Huyền Tĩnh mới có thể làm loại chuyện này.

Nhất là công chúa An Ninh còn là cường giả Pháp gia tứ cảnh, người ta đường đường là công chúa của một nước, không thù không oán với gã, không đáng làm tổn hại tu vi của mình chỉ để vu oan cho gã.

Hàn Trác gián tiếp thí mẫu, đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời, theo luật nên treo cổ.

Bất cứ ai xúi giục Trương đại nương tự vẫn cũng không bị trừng phạt nặng như vậy.

Duy chỉ có đứa con trai Hàn Trác này thì khác, phạm phải tội thiên lý bất dung này, không chết không đủ áp chế sự phẫn nộ của dân chúng.

Cho dù là đại xá thiên hạ, thì kẻ súc sinh như Hàn Trác cũng không có phần.

Khi Bùi Triết viết bản án của Hàn Trác xong, tuổi thọ của Lý Nặc trên Pháp Điển lại tăng thêm 10 ngày.

Hàn Trác mặc dù là đệ tử Nho gia, nhưng chưa tu hành ra chân khí Nho gia, chỉ có thể coi là người bình thường, nên tuổi thọ của Lý Nặc không được tăng thêm gấp bội.

Loại súc sinh thí mẫu cầu vinh này, có thể tu ra Hạo Nhiên Chính Khí mới là lạ.

Nho gia và Pháp gia có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng cũng có nhiều chỗ khác biệt.

Nho gia phải nhập sĩ, Pháp gia cũng cần nhập sĩ, Pháp gia xử án tăng tu vi, Nho gia tu thân trị quốc, xử án giải oán, mưu cầu phúc lợi cho bách tính, cũng có thể tăng tu vi.

Một tiểu nhân ti tiện, chỉ cần xử án đúng theo pháp luật, thì cũng có thể tu Pháp gia đến cảnh giới cao, phán án xử án chỉ là quá trình tu hành.

Nhưng nếu trong lòng có quỷ, coi như xử án cả đời, cũng không thể tu ra được một tia Hạo Nhiên Chính Khí.

Hạo Nhiên Chính Khí của Nho gia, chính là danh thiếp tốt nhất của đệ tử Nho gia.

Không tu ra Hạo Nhiên Chính Khí, chưa chắc đã là gian thần, có lẽ bọn họ không vĩ đại, chỉ quan tâm đến nhà mình chứ không để ý đến cả thiên hạ.

Nhưng tu ra Hạo Nhiên Chính Khí, nhất định là người đại thiện, quan tâm bách tính, để ý đến cả thiên hạ.

Quan viên có Hạo Nhiên Chính Khí, dù y có làm chuyện sai, người khác cũng chỉ nghi ngờ năng lực của y, sẽ không ai hoài nghi động cơ của y, bằng không y không tu ra Hạo Nhiên Chính Khí.

So với quan viên, thật ra học sinh mới là đám người tu ra Hạo Nhiên Chính Khí nhiều hơn.

Nhưng tu ra Hạo Nhiên Chính Khí hay không, không quan hệ gì với thành tích.

Lục nghệ đều tinh thông, nhưng lòng dạ hiểm ác, ti tiện tự tư, tự nhiên không thể có Hạo Nhiên Chính Khí.

Thành tích kém, nhưng lòng có thiên hạ, chưa chắc đã không có Hạo Nhiên Chính Khí.

Hàn Trác hiển nhiên thuộc về kẻ trước.