TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 156: Tống Giai Nhân ôn nhu dịu dàng (2)

Lục tiên sinh cung kính khom người, nghiêm túc nói: “Chúng ta ngu dốt, không có duyên làm đệ tử của ngài, nhưng một ngày làm thầy, cả đời là thầy. Ngài tuyệt đối không cần chối từ hai chữ ‘tiên sinh’ này. . .”

Thấy bốn ông lão đều rất nghiêm túc, Lý Nặc cũng không tiện nói gì.

Người trung niên thấy bốn vị tiên sinh đều nghiêm túc như vậy, cũng trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì không có mấy vị tiên sinh thì không có y bây giờ, y cung kính thi lễ với Lý Nặc, trầm giọng nói: “Đường Hiến bái kiến sư tỷ.”

Lý Nặc khoát tay, nói: “Đừng đừng, sư tổ gì chứ, đừng gọi như vậy, già lắm, nếu ngài nhất định phải gọi, vậy thì cũng gọi ta là Tiểu Lý tiên sinh như mấy lão tiên sinh đi. . .”

Người trung niên nhìn mấy lão tiên sinh, Trần tiên sinh khẽ gật đầu nói: “Nếu Tiểu Lý tiên sinh đã nói vậy, ngươi cứ xưng hô như vậy trước đi. . .”

Lý Nặc còn đang bóp bóp cổ tay mỏi nhừ, nói: “Ta cho các vị một đề bài, các vị cứ xem trước, nếu không hiểu thì chờ ta cơm nước xong xuôi sẽ đến giảng cho các vị. . .”

Sau khi Lý Nặc rời đi, mây người lập tức nhìn vào đề bài trên giấy, hai mặt nhìn nhau, không ai hiểu gì cả.

Mặc dù không biết cách giải, nhưng bọn họ vẫn rất vui mừng, điều này có nghĩa hôm nay họ sẽ được tiếp xúc với một lĩnh vực toán học mới, thật sự không biết vì sao Tiểu Lý tiên sinh còn nhỏ tuổi mà lại nghĩ ra những thứ này?

Năm đó Lý Huyền Tĩnh mặc dù rất giỏi, nhưng không nghịch thiên như này.

Nói đến Lý Huyền Tĩnh, không thể không khiến người ta than thở, truyền kỳ của năm đó, cuối cùng vẫn đi sai đường. . .

So với tài năng, phẩm hạnh vẫn quan trọng hơn.

Lục tiên sinh nhìn về phía nam tử trung niên, hỏi: “Tên súc sinh thí mẫu kia là chuyện gì?”

Nam tử trung niên thở dài một tiếng, nói: “Haiz, Hàn Trác kia vốn là thiên tài trong giới bình dân, bởi vì thành tích xuất chúng, nên thư viện mới miễn học phí cho gã, đặc biệt tuyển chọn. Không ngờ gã lại vì leo lên quyền quý mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. . .”

. . .

Hình Bộ.

Một quan viên Hình Bộ đứng trước cửa phòng giam, nhìn bóng người bên trong, nói: “Khai đi, ngươi là người đọc sách, đừng để chúng ta phải dùng hình, như vậy tất cả mọi người đều không thoải mái. . .”

Hàn Trác ngồi trên giường gỗ, không nói một lời.

Quan viên kia lại nói: “Ngươi không nói lời nào cũng vô dụng, thư viện Thanh Phong đã xóa tên ngươi, ngươi đừng hi vọng thư viện sẽ cứu ngươi.”

Hàn Trác rốt cuộc ngẩng đầu lên, nói: “Hoài Dương Hầu là nhạc phụ tương lai của ta, Hoài Dương Hầu nhất định sẽ cứu ta, Hình Bộ các ngươi vu oan cho người tốt, không sợ triều đình truy cứu trách nhiệm sao?”

Hình Bộ không có chứng cứ xác thực, gã tin chắc chỉ cần Hoài Dương Hầu muốn cứu gã, thì tất cả đều có khả năng cứu vãn.

Quan viên kia lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn gã, chậm rãi nói: “Ngươi vẫn chưa hiểu, nếu Hoài Dương Hầu muốn cứu ngươi, ngươi đã rời khỏi Hình Bộ từ hôm qua rồi. Ta thừa nhận, với năng lực của Hoài Dương Hầu, coi như ngươi giết người thì Hoài Dương Hầu cũng có thể cứu ngươi ra khỏi Hình Bộ. Nhưng ngươi thật sự quá ác động, ngay cả mẫu thân nuôi dưỡng mình mà cũng có thể ra tay, coi như Hoài Dương Hầu muốn cứu ngươi, thì cũng phải cân nhắc miệng lời của người đời. . .”

Trên mặt Hàn Trác rốt cuộc cũng hiện lên vẻ bối rối, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh, cắn răng nói: “Thiên Thiên nhất định đang xin tha cho ta, các ngươi chờ xem!”

Cùng lúc đó.

Một phủ đệ bao la rộng lớn nào đó ở Trường An.

Trong vườn hoa yên tĩnh, một nữ tử trẻ tuổi ôm tay một nam tử trung niên, cầu xin: “Phụ thân, ngài cứu huynh ấy đi, cầu xin ngài mà. . .”

Nam tử trung niên có thân hình cao to, khí độ bất phàm, đối mặt với sự cầu xin của con gái, bất đắc dĩ nói: “Thiên Thiên, không phải phụ thân không giúp con, mà chuyện Hàn Trác đã làm, thật sự là không ai có thể giúp được. Con cũng không muốn phủ Hoài Dương Hầu chúng ta bị toàn bộ bách tính Trường An thóa mạ chứ?”

Nữ tử trẻ tuổi buông tay ra, dậm chân, cả giận nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, con đã quyết định gả cho huynh ấy rồi!”

Nam tử trung niên mỉm cười, an ủi: “Không phải một nam nhân thôi sao, Trường An rất nhiều thanh niên tài tuấn, phụ thân sẽ giúp con chọn một người, chọn một người đẹp trai hơn, tài năng hơn tên kia. . .”

Nữ tử trẻ tuổi không xoắn xuýt về Hàn Trác nữa, vui vẻ nói: “Nhất định phải biết hội họa, con muốn được vẽ tranh mỗi ngày!”

Nam tử trung niên gật đầu nói: “Yên tâm, thư viện có rất nhiều tài tử, biết hội họa thì càng nhiều, trong vòng ba ngày, phụ thân sẽ tìm cho con mười người, để con tự chọn. . .”

Nữ tử trẻ tuổi đã vứt Hàn Trác ra sau đầu rồi, ôm cánh tay nam tử trung niên, dịu dàng nói: “Tạ ơn phụ thân!”

Đại lao Hình Bộ, Hàn Trác vẫn đang nghĩ đến bóng người xinh xắn kia, gã ôm chặt hai đầu gối, co quắp trong góc phòng giam, vẫn đang tràn đầy hi vọng. . .

. . .