“Cách giải chính là như vậy, từ đó chúng ta có mấy suy luận này, có thể dùng nó trên tất cả đề bài cùng loại, mọi người hiểu chưa?”
Sau khi ăn cơm xong, Lý Nặc đi vào phòng học cũ của Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi, bắt đầu giảng cho mấy lão tiên sinh về mấy định lý quan trọng trong hình học.
Bởi vì lát nữa còn phải vẽ hai bức tranh màu, nên hắn không giảng quá kỹ.
Bốn lão tiên sinh liên tục gật đầu, chỉ có vị nam tử trung niên kia là mờ mịt.
Không phải đâu, vậy mà hiểu rồi?
Hiểu gì rồi?
Lý Nặc thấy y hoang mang, liền nói: “Đường viện trưởng có chỗ nào không hiểu thì cứ nói, ta sẽ giảng kỹ một chút.”
Lục tiên sinh trực tiếp xua tay, nói: “Không cần, vấn đề dễ hiểu như vậy mà còn không hiểu, Tiểu Lý tiên sinh không cần lãng phí thời gian với tên này.”
Từ tiên sinh lườm nam tử trung niên một cái, lắc lắc đầu, hơi giận nói: “Làm viện trưởng thì thành người bận rộn rồi, ngay cả toán học từng giỏi nhất mà bây giờ cũng không ra gì…”
Trần tiên sinh thì nói thẳng: “Ngươi vẫn trở về thư viện quản lý học sinh đi, lần sau đừng đến nữa.”
Đối với mặt lời răn dạy của sư trưởng, nam tử trung niên chỉ có thể cúi đầu cười gượng.
Y chỉ tò mò, muốn đến xem người được mấy vị tiên sinh ca tụng là ai thôi.
Người thì thấy rồi, nhưng cũng vô duyên vô cớ bị răn dạy một trận.
Thư viện Thanh Phong là một trong tứ đại thư viện Trường An, không là tứ đại thư viện ở Đại Hạ, y là viện trưởng, phải xử lý rất nhiều việc, nào có thời gian nghiên cứu học vấn?
Ban ngày xử lý sự vụ của thư viện, ban đêm phải đi xã giao.
Quan viên Lại Bộ mời, y có thể không đi sao?
Nếu y không đi, ngày sau có học sinh của thư viện trúng cứ, muốn tìm một chức quan vừa lòng, y còn dám đến Lại Bộ sao?
Quyền quý ở Trường An đến cửa, muốn quyên góp một vạn lượng bạc cho thư viện, yêu cầu duy nhất là, để con cháu trong nhà vào thư viện học, bạc này, y nhận hay không nhận?
Y không nhận, ai trả lương cho các tiên sinh trong thư viện? Tiền đâu mua thuốc màu cho học sinh luyện hội họa? Ai bỏ tiền sửa chữa và chăm sóc ngựa, sân bãi tập bắn? Dựa vào chút tiền ít ỏi của triều đình sao? Còn không phải dựa vào tấm mặt mo của y.
Đương nhiên, y không thể nói như vậy với mấy vị tiên sinh.
Trong thư viện, cần có người dốc lòng nghiên cứu học vấn, nhưng cũng cần có người phụ trách xử lý những vấn đề khác.
Đưa tiễn bốn vị lão tiên sinh và viện trưởng thư viện Thanh Phong, Lý Nặc tiếp tục vẽ tranh.
Tranh màu rất tốn thời gian, vẽ lâu hơn tranh thủy mặc rất nhiều, huống chi còn là hai bức, hắn còn đang lo thời gian không đủ, cũng may là vẽ xong bức đầu tiên thì vẽ bức thứ hai nhanh hơn nhiều.
Dù vậy, Lý Nặc cuối cùng cũng hoàn thành hai bức tranh giống hệt nhau trước một khắc khi chân dung của Hàn Trác trở tối.
Tống Mộ Nhi nhảy nhót vào phòng, thấy bức tranh trên bàn thì tươi cười vui vẻ, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Lý Nặc ca ca, sau huynh lại vẽ hai bức?”
Lý Nặc giải thích: “Một bức là của Ngưng Nhi, bằng không Ngưng Nhi sẽ không vui!”
Tống Mộ Nhi nhìn hắn, thở dài như người lớn, nói: “Lý Nặc ca ca thật là tốt, Tống Ngưng Nhi không chơi với huynh mà huynh còn vè tranh cho Tống Ngưng Nhi, Giai Nhân tỷ tỷ gả cho huynh, đúng là có phúc. . .”
Tiểu nha đầu khen người rất hay, Lý Nặc vừa thu dọn thuốc màu trên bàn vừa nói: “Hai bức tranh màu, muội chọn một bức mình thích, bức còn lại thì đưa cho Ngưng Nhi đi, còn cả bức không màu kia nữa, nhớ phải đưa cho Ngưng Nhi luôn.”
Tống Mộ Nhi lại tươi cười vui vẻ, đồ tốt để mình chọn trước, Lý Nặc ca ca vẫn tốt với mình nhất.
Trừ Giai Nhân tỷ tỷ ra, thì là tốt nhất thiên hạ.
Tống Mộ Nhi cầm ba bức tranh trở về phòng của mình, thật ra gian phòng này không hoàn toàn thuộc về nàng, một nửa thuộc về Tống Ngưng Nhi.
Không phải nhà không có phòng, mà là ban đầu nàng chọn trúng phòng này, Tống Ngưng Nhi nhất định muốn cướp với nàng, cuối cùng chỉ có thể mỗi người một nửa.
Hai người ban ngày cãi nhau, tối về lại ngủ chung phòng.
Khi nàng đi vào phòng, nhìn thấy Tống Ngưng Nhi đang ngồi ở đầu giường, thế là cất bức tranh của mình trước, sau đó mới đưa hai bức tranh còn lại cho Tống Ngưng Nhi, nói ra: “Đây là Lý Nặc ca ca vẽ cho muội, muội đối xử với huynh ấy như thế mà huynh ấy vẫn tốt với muội như vậy, sau này phải lễ phép với huynh ấy một chút, biết chưa?”
Tống Ngưng Nhi cầm hai bức tranh kia, mở ra xem một chút, lập tức tươi cười như hoa, cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Tuy nhiên, nàng cũng không phải rất vui vẻ.
Bởi vì nàng ý thức được một việc.
Coi như nàng và Tống Mộ Nhi giống nhau, ăn mặc cũng giống nhau, nhưng Tống Mộ Nhi có hai thứ mà nàng không có.
Tống Mộ Nhi biết lộn mèo.
Nàng không biết.
Tống Mộ Nhi có một tỷ tỷ rất rất rất lợi hại dạy võ cho mình.
Nàng không có.
Vị tỷ tỷ kia có thể sử dụng chân khí đánh vỡ một khối gạch xanh từ xa, hình như còn lợi hại hơn Giai Nhân tỷ tỷ, nếu như tỷ tỷ đó dạy mình, không biết có thể đuổi kịp Tống Mộ Nhi hay không. . .