Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa hửng sáng, Tống Ngưng Nhi rời giường thật sớm, rửa mặt xong thì không thèm ăn sáng, mày chạy đến tiểu viện không người kia.
Nàng đã hẹn với tỷ tỷ kia, sáng hôm nay sẽ trả lời chắc chắn.
Đóng kỹ cửa xong, Tống Ngưng Nhi đi vào trong, hô nhỏ: “Tỷ tỷ, tỷ đến chưa?”
“Muội nghĩ kỹ rồi?”
Một âm thanh truyền đến từ sau lưng, Tống Ngưng Nhi quay đầu, vị tỷ tỷ hôm qua đã xuất hiện phía sau từ lúc nào.
Tống Ngưng Nhi không trả lời ngay, mà hỏi lại: “Muội học võ với tỷ, có thể mạnh hơn Tống Mộ Nhi không?”
Nữ tử đội mũ che mặt tựa vào cây, nói: “Tiểu nha đầu kia luyện công từ nhỏ, bây giờ đã luyện được nội tức, thiên phú của hai người giống nhau, nên muốn đuổi kịp thì phải cố gắng và trả giá đắt gấp đôi tiểu nha đầu kia. Như vậy khoảng năm năm sau, muội có thể đuổi kịp. . .”
Tống Ngưng Nhi hơi thất vọng, lẩm bẩm nói: “A, lâu như vậy à. . .”
Nữ tử khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn vào Tống Ngưng Nhi¸ nói: “Cũng không phải không có biện pháp nhanh hơn, chỉ là bất kỳ đường tắt nào đều có cái giá của nó…”
Tống Ngưng Nhi hỏi: “Trả giá gì?”
Nữ tử mở miệng nói: “Đó chính là cả đời này không thể lấy chồng, coi như gả cho người ta, cũng không thể hưởng thụ niềm vui của nử tử và niềm vui khi làm mẹ. . . Cái giá này, muội có thể chấp nhận không?”
Tống Ngưng Nhi thở phào một hơi, nàng còn tưởng phải trả giá đắt cỡ nào nha. . .
Thành hôn có gì tốt, mẫu thân gả cho phụ thân, ngày ngày chỉ biết dùng dưa xanh đắp mặt, hoặc là bôi phấn trắng phấn đỏ lên mặt.
Phụ thân thì ngày ngày bận rộn việc cửa hàng, về nhà cũng chỉ biết gảy bàn tính, không chơi với nàng. . .
Về phần niềm vui của nữ tử… niềm vui của nữ tử là cái gì nha, nàng cảm thấy nhảy dây đá cầu mới vui, chẳng lẽ học loại võ công kia thì không thể chơi mấy thứ này?
Tống Ngưng Nhi nhìn vị tỷ tỷ thần bí kia, hỏi: “Niềm vui của nữ tử là gì, nhảy dây, đá cầu sao?”
Nữ tử thần bí không biết giải thích thế nào với một cô bé 6 tuổi về vấn đề này, suy nghĩ một phen liền nói: “Được rồi, muội còn quá nhỏ, không hiểu những chuyện này, coi như ta chưa nói đi, miễn cho sau này muội lại trách ta. . .”
Nàng cúi đầu nhìn Tống Ngưng Nhi, nói: “Ta có thể dạy công phu cho muội, nhưng muội phải đảm bảo, không thể nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, kể ca tỷ tỷ của muội, phụ mẫu của muội.”
Tống Ngưng Nhi không hiểu hỏi: “Vì sao nha?”
Nữ tử thần bí thản nhiên nói: “Không có vì sao, muội còn hỏi nữa, ta sẽ không dạy muội!”
Tống Ngưng Nhi lập tức che miệng lại.
Vất vả lắm mới tìm được một vị tỷ tỷ lợi hại, còn nguyện ý dạy công phu cho nàng, nàng không muốn làm tỷ tỷ giận.
Nữ tử thần bí thấy Tống Ngưng Nhi biết điều như vậy, liền vỗ nhẹ đầu của nàng, nói: “Chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng tu hành, một ngày nào đó muội sẽ vượt qua tỷ tỷ của muội, tiểu nha đầu kia chỉ là may mắn, sinh ra sớm hơn muội một chút mà thôi. . .”
Câu này nói chọc đúng chỗ ngứa của Tống Ngưng Nhi, nàng lập tức yêu thích vị tỷ tỷ này.
Nàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ dung mạo của vị tỷ tỷ này, nhưng lại bị lụa mỏng che mắt, đành phải hỏi: “Sau này muội phải gọi tỷ là gì, sư phụ sao?”
Nữ tử thần bí véo má nàng, nói: “Nếu muội muốn, muội có thể gọi ta là tỷ tỷ. . .”
Tống Ngưng Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Vậy sau này muội sẽ gọi là sư phụ tỷ tỷ!”
. . .
Tống phủ, Lý Nặc ngồi trong phòng, nhẹ nhàng bóp cổ tay.
Hắn đã vẽ từ hôm qua đến giờ, cổ tay đã mỏi nhừ, ngay cả uống nước mà tay cũng run.
Cơ thể này quá yếu, tu Pháp gia không thể cường thân kiện thể, hắn cần bớt chút thời gian rèn luyện, không yêu cầu có thể mạnh như người luyện võ, nhưng tối thiểu cũng không thể yếu ớt như bây giờ.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không buông tay của nương tử, hắn đã cảm thấy mệt mỏi một chút cũng không sao.
Người ta đã cứu mạng hắn hai lần, hắn chỉ vẽ hai bức tranh mà thôi, cũng không phải bắt hắn lấy thân báo đáp.
Một lúc sau, Tống Giai Nhân muốn cuộn bức tranh lại, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy Lý Nặc đang bóp bóp cổ tay, nghĩ Lý Nặc thức trắng đêm vẽ tranh cho mình, trong lòng nàng lại thấy áy náy, chậm rãi tiến lên, nói: “Để ta giúp huynh.”
Lý Nặc còn đang ngây người, một mùi thơm đã đánh tới, nương tử đã ngồi xuống bên cạnh hắn, đồng thời, trên cổ tay phải của hắn cũng truyền đến xúc cảm trơn nhẵn mềm mại.
Theo nàng bóp nhẹ, Lý Nặc chỉ cảm thấy chỗ đau bắt đầu tê tê dại dại, một luồng khí lạnh đã bao bọc lấy nó, rất thoải mái, cảm giác đau cũng giảm mạnh.
Tống Giai Nhân hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Lý Nặc khẽ gật đầu, nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại đồng thời quay đi.
Tống Giai Nhân tiếp tục dùng chân khí lưu thông máu cho hắn, trong lòng rơi vào yên tĩnh, nhưng so với vừa rồi, lại có một bầu không khí kỳ dị đang khuếch tán.
Mùi thơm nhàn nhạt gần trong gang tấc, Lý Nặc cảm giác được rõ ràng, trong mấy ngày ở Tống phủ, khoảng cách của hai người họ đã kéo lại gần hơn rất nhiều.
Loại khoảng cách này không chỉ giới hạn ở không gian.