TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 160: Tống Giai Nhân ôn nhu dịu dàng (6)

Lý Nặc ý thức được mình nhìn quá lâu, vội vàng chuyển ánh mắt đi, nói: “Tống Du vừa đưa hai quả táo, nói là sản phẩm mới của Tư Nông Tự,, nàng muốn nếm thử không?”

Hắn rửa hai quả táo, đưa cho Tống Giai Nhân một quả, khi hắn đang định ăn quả của mình, thì lại bị nàng cướp mất.

Tống Giai Nhân nhẹ nhàng bẻ đôi quả táo của hắn ra làm hai, sau đó cắn một miếng nhỏ, rồi mới đưa nửa còn lại cho Lý Nặc, nói: “Rất nhiều người muốn giết huynh, mặc kệ là đồ của ai, đều phải cẩn thận một chút.”

Lý Nặc hơi sững sờ, dù sao cũng là đồ của Tống Du, nên hắn không nghĩ nhiều như vậy.

Ngô quản gia có nói, trước kia hắn đã bị hạ độc rất nhiều lần, bởi vậy đồ ăn của Lý phủ đều được kiểm nghiệm và ăn thử, xác định không có vấn đề rồi mới mang lên.

Tống phủ cũng là gia tộc lớn, mặc dù không nghiêm khắc như Lý gia, nhưng cũng rất cẩn thận với đồ ăn.

Trong ống tay áo của Lý Nặc còn có một cơ quan, bên trong có Giải Độc Đan đỉnh cấp của Y gia, có thể sử dụng trong các tình huống bất ngờ.

Lý Nặc không ngờ nàng lại đích thân thử độc cho mình.

Tuy nói đa số độc có thể giết được chết Lý Nặc đều không làm gì được võ giả như nàng.

Nhưng trước kia hắn không có loại đãi ngộ này.

Lý Nặc liếc trộm nàng một cái, Tống Du nói không sai, nương tử có vẻ như càng ngày càng dịu dàng hiền thục.

. . .

Mấy ngày tiếp theo, Lý Nặc đều ở Tống phủ, không đi ra ngoài.

Mấy lão tiên sinh kia mỗi ngày đều đến, Lý Nặc sẽ rút ra nửa canh giờ hoặc lâu hơn để phổ cập toán học hiện đại cho họ.

Có đôi khi bọn họ sẽ dẫn theo hai vị tiên sinh toán học của thư viện Thanh Phong đến, phòng học trước kia của Mộ Nhi và Ngưng Nhi đã trở thành phòng học của họ.

Lý Nặc cũng không để ý việc bị họ quấy rầy, nhàn rỗi mà, coi như cống hiến cho toán học của Đại Hạ đi.

“Một ít lễ mọn trong ngày lễ, xin Tiểu Lý tiên sinh nhận lấy.”

Hôm nay, khi mấy người rời đi đã để lấy mấy hộp quà xinh đẹp, Tống Mộ Nhi m ở ra xem, nói: “Lý Nặc ca ca, là bánh trung thu nha. . .”

Hôm nay là Trung Thu, Tống phủ treo đầy đèn lồng, rất có không khí ngày lễ.

Lý Nặc đến đây vào trung tuần tháng bảy, đây là ngày lễ đầu tiên của hắn ở thế giới này.

Trung Thu cũng là một ngày lễ vô cùng quan trọng ở Đại Hạ, địa vị rất gần với tết xuân.

Từ ba ngày trước, triều đình đã bắt đầu cho quan viên nghỉ, hai ngày sau Trung Thu mới cần đi làm.

Ban đầu Lý Nặc đã gặp bình cảnh trong tu hành, lại gặp ngày nghỉ của triều đình, cho nên mấy ngày nay hắn không có việc gì làm.

Bánh trung thu của mấy vị lão tiên sinh tặng có mùi vị không tệ, hắn ăn hai miếng, Ngô quản gia đã đi vào sân, nói: “Thiếu gia, hôm nay là Trung Thu, ngài và thiếu phu nhân có về nhà không?”

Lý Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Về nhà.”

Ngày khác thì cũng thôi, Trung Thu là ngày gia đình đoàn viên, buổi tối thường sẽ ăn cơm đoàn viên, hắn là người ngoài, Trung Thu còn ở lại Tống gia thì không hay cho lắm, hắn nhìn về phía Tống Giai Nhân, Tống Giai Nhân khẽ gật đầu.

Lý Nặc chú ý đến, mấy ngày gần đây, nương tử đã thay đổi rất nhiều.

So với lúc mới quan, quả thực như hai người khác nhau.

Kể từ khi Lý Nặc xả giận cho nàng, lại tặng nàng hai bức tranh kia, nàng đã trở nên cực kỳ dịu dàng với hắn.

Hoặc có lẽ nàng vốn đã ôn nhu dịu dàng như vậy, nữ hiệp cao ngạo lạnh lùng kia chỉ là vẻ ngụy trang của nàng.

Đương nhiên, nàng ôn nhu dịu dàng như vậy, cũng là do hắn dùng lòng thành đổi lấy.

Tống Mộ Nhi nắm tay Lý Nặc, nói: “Lý Nặc ca ca, chờ tối nay cơm nước xong xuôi, chúng ta đi dạo hội đèn lồng có được không nha? Nghe nói chơi rất vui. . .”

Lý Nặc còn chưa nói gì, Ngô quản gia đã vội vàng nói: “Thiếu gia, tuyệt đối không thể. Buổi tối này bên ngoài quá nhiều người, ngài vẫn nên ở nhà ngắm trăng với thiếu phu nhân thì ơn. . .”

Lý Nặc có thể hiểu cho Ngô quản gia.

Hắn đi ra ngoài thì không phải đi một mình, không biết có bao nhiêu người ngoài sáng và trong tối đang bảo vệ hắn, bình thường thì thôi, nhưng đang là ngày lễ, đường phố rất đông người, hộ vệ sẽ rất áp lực.

Vẫn là không làm khó Ngô quản gia.

Cũng coi như có trách nhiệm với cái mạng nhỏ của mình, dù sao người người đông đúc, lúc chen nhau mà có thích khách chọc cho hắn một đao thì. . .

Đi dạo hội đèn lồng làm gì, ở nhà ngắm trăng cũng được rồi.

Khi chuẩn bị trở về Lý gia cùng nương tử, đi ngang qua tiểu viện của tứ thức Tống Hạo, nhìn thấy một nữ nhân trung niên đứng trong sân.

Vị nữ giáo viên này là thầy dạy Võ đạo cho Tống Ngưng Nhi do Tống gia mời đến.

Người này khoảng 40 tuổi, tu vi Chân Khí cảnh, mỗi ngày sẽ đến Tống phủ dạy Tống Ngưng Nhi một canh giờ.

Vài ngày trước, Tống Ngưng Nhi bỗng nhiên náo loạn, nói muốn học võ, mẫu thân của nàng vốn muốn nhờ nương tử dạy nàng, Giai Nhân đã đồng ý, nhưng Ngưng Nhi lại không muốn.

Rơi vào đường cùng, gia đình không thể làm gì khác là thuê một người ngoài.

Tập võ rất khổ, không phải người bình thường có thể chịu nổi.

Tất cả mọi người, bao quát cả Lý Nặc, đều cho rằng Tống Ngưng Nhi chỉ hứng thú nhất thời, có lẽ tập một hay ngày là sẽ từ bỏ.

Trước kia Tống Ngưng Nhi cũng nhiều lần nếm thử tu hành Võ đạo, nhưng lần nào cũng không kiên trì nổi một ngày đã từ bỏ.

Nhưng lần này có vẻ như lại khác, đây đã là ngày thứ ba rồi.

Ngay cả Lý Nặc cũng phải nhìn Ngưng Nhi với ánh mắt khác xưa.