TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 161: Tống Giai Nhân ôn nhu dịu dàng (7)

Trương Vân xem như tiên sinh võ đạo của Tống Ngưng Nhi, cũng rất thích cô bé có thiên phú cực cao này.

Hồi bé Trương Vân cũng biểu hiện thiên phú Võ đạo bất phàm, 30 tuổi đã tu đến Chân Khí cảnh đỉnh phong, chỉ cách Ngự Vật cảnh một bước.

Nhưng một bước này, Trương Vân dùng 10 năm vẫn không thể bước qua.

Có lẽ qua vài năm nữa sẽ nước chảy thành sông mà đột phá, nhưng như vậy cũng không có quá nhiều ý nghĩa nữa, bởi vì đời này Trương Vân rất khó có thể chạm tới cảnh giới cao hơn.

Cho nên Trương Vân đã không còn tâm tư theo đuổi Võ đạo nữa, bắt đầu kinh doanh một võ quán dành cho nữ ở Trường An, chuyên môn dạy bảo các tiểu thư của gia đình giàu có, phụ trách dạy vỡ lòng cho họ.

Những tiểu thư quý tộc này bình thường sẽ không tu hành Võ đạo, nhưng nếu có thiên phú Võ đạo, họ cũng sẽ học lướt qua để phòng thân.

Gia tộc của họ thường ra tay rất hào phóng, giống như cô bé Tống gia này, dạy một canh giờ có 10 lượng, dạy lần nào trả tiền lần đó.

Vị Tống Ngưng Nhi tiểu thư này không chỉ có thiên phú Võ đạo cực tốt, mà hầu như ngày nào cũng có tiến bộ.

Có thể thấy được, ngoài thiên phú ra thì Tống Ngưng Nhi tiểu thư cũng chăm chỉ rèn luyện.

Trương Vân thậm chí còn hoài nghi, cô bé này có phải do mình dạy dỗ hay không?

Mặc kệ là tốc độ tiến bộ hay là năng lực lĩnh ngộ, thì đều vượt xa các tiểu thư quý tộc cùng tuổi, có thể nói là hiếm thấy trên đời.

Trương Vân dạy xong chương trình hôm nay, lúc nhận thù lao và rời khỏi Tống phủ lại nghĩ, chẳng lẽ trình độ giảng dạy của mình được đề cao rồi, sau này đi dạy có thể tăng giá thêm một chút nhỉ?

Được rồi, không nghĩ đến mấy thứ này, hôm nay là Trung Thu, lại qua Trần phủ dạy một canh giờ, liền có thể về nhà ăn cơm đoàn viên rồi.

Tiết Võ đạo kết thúc, Tống Ngưng Nhi cũng không chạy đi nhảy dây hay đá cầu như mọi khi, mà một mình chạy đến một tiểu viện không người nào đó, đóng cửa sân xong liền nhỏ giọng nói: “Sư phụ tỷ tỷ, sư phụ tỷ tỷ, tỷ có ở đây không?”

Một bóng người xuất hiện phía sau cây, đưa cho nàng một cái kẹo hồ lô, nói: “Ăn xong ta lại dạy muội một bộ thân pháp, học xong là muội có thể lộn mèo rồi.”

Tống Ngưng Nhi cắn kẹo hồ lô, ngẩng đầu nhìn sư phụ tỷ tỷ của mình, nói: “Sư phụ tỷ tỷ, tỷ thật tốt với muội!”

Thật ra nàng cũng rất thích Giai Nhân tỷ tỷ, nhưng bởi vì Tống Mộ Nhi luôn chơi với Giai Nhân tỷ tỷ, cho nên nàng không thân nổi với Giai Nhân tỷ tỷ.

Lý Nặc ca ca thật ra cũng rất tốt với nàng, trước kia nàng đối xử với Lý Nặc ca ca như vậy, huynh ấy vẫn vẽ tranh cho nàng, trong lòng Tống Ngưng Nhi cũng rất thích Lý Nặc ca ca, thế nhưng Lý Nặc ca ca lại tốt với Tống Mộ Nhi hơn.

Chỉ có sư phụ tỷ tỷ là tốt với một mình nàng, Tống Mộ Nhi không làm gì cũng không cướp được.

Một lát sau, trong tiểu viện truyền ra từng tiếng vang động.

Thỉnh thoảng có hạ nhân đi ngang qua nơi này, nghe thấy âm thanh ở bên trong cũng coi như không có chuyện gì mà rời đi.

Tiểu viện này là căn cứ bí mật của Ngưng Nhi tiểu thư, khi Ngưng Nhi tiểu thư ở trong đó, không cho phép bất kỳ ai đi vào.

Ngưng Nhi tiểu thư ầm ĩ hơn Mộ Nhi tiểu thư nhiều, đám hạ nhân không dám không nghe theo mệnh lệnh của bà cô nhỏ này.

Trong tiểu viện, Tống Ngưng Nhi lộn mèo tại chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện ra vẻ vui sướng.

Nữ tử thần bí lười biếng tựa vào thân cây, hỏi: “Vì sao muội vội vã học lộn nhào như vậy?”

Tống Ngưng Nhi rất thành thật nói: “Học lộn mèo xong, liền có thể giả bộ Tống Mộ Nhi trước mặt Lý Nặc ca ca rồi. . .”

Nói đến Lý Nặc, Tống Ngưng Nhi giống như mở máy hát, nói: “Lý Nặc ca ca rất lợi hại, bài tập khó thế nào cũng giải được, huynh ấy còn biết vẽ tranh, vẽ giống y như thật luôn. . .”

Nữ tử thần bí thản nhiên nói: “Trượng phu của Tống Giai Nhân không phải kẻ ngu sao?”

Tống Ngưng Nhi lập tức nói: “Xuỵt, huynh ấy mới không phải kẻ ngu, sư phụ tỷ tỷ nói nhỏ thôi, ngàn vạn lần không thể bị huynh ây nghe thấy, bằng không sau này huynh ấy không chơi với tỷ đâu. . .”

Tống Ngưng Nhi vẫn luôn hối tiếc với chuyện mình từng làm.

Nhưng rất nhanh, nàng đã bị hấp dẫn bởi chuyện khác.

Thấy sư phụ tỷ tỷ giống như đang ngẩn người, thế là nàng lặng lẽ ngồi xổm xuống, nghiêng người thăm dò, tựa như muốn nhìn xuyên qua màn lụa mỏng kia để nhìn rõ dung mạo của sư phụ tỷ tỷ.

Nhưng cho dù ánh mắt xuyên qua được lụa mỏng, thì vẫn bị một lớp khăn che mặt màu xanh nhạt ngăn chặn.

Nữ tử phát hiện động tác của nàng, lập tức kéo màn lụa xuống một chút.

Nhìn trộm bị phát hiện, Tống Ngưng Nhi lập tức đứng lên, thông minh chuyển đề tài: “Hôm nay là Trung Thu, sư phụ tỷ tỷ, tỷ không về nhà tìm người thân sao?”

Nữ tử thần bí nhìn về phương xa, trầm mặc rất lâu mới nói: “Ta không có nhà.”

Tại sao có thể có người không có nhà nha?

Tống Ngưng Nhi lập tức cảm thấy sư phụ tỷ tỷ thật đáng thương, thậm chí cả nhà cũng không có.

Nàng chủ động dắt tay sư phụ tỷ tỷ, nói: “Vậy chờ buổi tối, muội sẽ trộm bánh trung thu cho tỷ ăn, chúng ta cùng nhau ngắm trăng. . .”