Kể từ đó, chân khí của hai người tiêu hao rất nhanh.
Tuy bọn họ đều đang vận chuyển công pháp để bổ sung chân khí, nhưng tốc độ bổ sung kém xa tốc độ tiêu hao.
Sức lực của người áo đen dần dần yếu bớt, nam tử trên giường cũng gần như kiệt sức.
Nhưng một công một thủ này thì người công vẫn chiếm ưu thế, bàn tay nắm chặt lưỡi đao của nam tử trên giường đã bắt đầu run nhẹ, máu tươi đã bắt đầu chảy xuống.
Cổ họng của gã cũng đã cảm nhận được ý lạnh từ lưỡi đao.
Giờ phút này, gã đã không suy nghĩ được nhiều, giữ mạng mới là quan trọng nhất, cho dù bại lộ bí mật của mình, nhưng sau khi giết được người này, thì bí mật vẫn là bí mật.
Nghĩ đến đây, trong cơ thể gã bắt đầu tuôn ra một loại sức mạnh khác.
Người áo đen đã gần như kiệt sức, bất ngờ không kịp đề phòng, bị sức mạnh này đánh bay, cùng lúc đó, trên tay cũng truyền đến cảm giác âm lạnh.
Người áo đen cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thanh đao trên tay đã có một tầng băng mỏng.
Người áo đen nhìn bóng người ngồi dậy trên giường, giọng nói khó tin nhưng lại giống như nằm trong dự đoán, lẩm bẩm: “Quả nhiên là ngươi.”
Nam tử trên giường hai mắt lóe ánh sáng lạnh, đang định hành động thì bỗng nhiên nhìn thấy ánh lửa ở bên ngoài phòng.
Người áo đen mở cửa phòng, vô số binh sĩ mặc giáp tràn vào phòng, người áo đen kéo khăn che mặt, lắc lắc cánh tay đóng băng, nói: “Công chúa điện hạ nói không sai, người này có vấn đề, bắt lại!”
Nam tử trên giường nhìn đám binh sĩ tinh nhuệ của Đại Hạ trước mắt, biết đã vô vọng chạy trốn, chỉ đứng lẳng lặng tại chỗ, không có bất kỳ hành vi phản kháng nào.
Gã nhìn người áo đen kia, bình tĩnh hỏi: “Sao các ngươi lại biết?”
Gã tự nhận mình giấu rất kỹ, trên đời này trừ vài người biết ra thì không ai biết gã tu luyện hai công pháp.
Lúc ban ngày, chưa từng có ai nghi ngờ gã.
Người áo đen không mở miệng.
Hỏi ta?
Ta cũng không biết. . .
Là công chúa điện hạ nói, vị cường giả nước Sở này có thể tu hành hai loại công pháp, bảo bọn họ tìm cơ hội thăm dò.
Cho nên mới có một màn vừa rồi.
Nơi này là sứ quán nước Sở, nếu hộ vệ nước Sở muốn giết ai trong sứ đoàn của mình, đương nhiên là quá thuận tiện rồi, còn không cần lẻn vào. Sở sĩ không ai hoài nghi người nước Sở, là vì bọn họ không tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn.
Người này hộ vệ của sứ đoàn nước Sở, đồng thời là người phụ trách an toàn của vị sứ thần kia, âm thầm tu hành hai loại công pháp, nhưng lại không nói cho bất kỳ ai biết, ý đồ giấu trời qua biển, lừa dối vượt qua kiểm trua. . . vụ án này còn cần điều tra nữa sao?
Công chúa điện hạ quá anh minh!
Lý An Ninh ngồi trong phòng, một tay chống cằm, cơn buồn ngủ đánh tới.
Nhìn Lý Nặc ngủ say trên giường, nàng thầm nghĩ, tên này đúng là không biết nhường nhịn, mình là công chúa nha, hắn cũng không biết để mình ngủ trên giường sao?
Khi nàng đang đậu đen rau muống Lý Nặc, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Lý An Ninh lập tức tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra cửa, mở cửa phòng.
Một quan viên Hình Bộ tươi cười chạy chậm đến, ôm quyền nói: “Điện hạ anh minh!”
Lý An Ninh sững sờ: “Anh minh cái gì, đi thăm dò người kia chưa? Kết quả thế nào?”
Quan viên Hình Bộ kia cười nói: “Điện hạ đoán không sai, tên hộ vệ kia quả nhiên đã che giấu thực lực, âm thầm tu hành hai loại chân khí, nếu không có điện hạ nhắc nhở, chỉ sợ hung thủ sẽ thoát tội. . .”
Có thể nói, hung thủ âm hiểm đến cực điểm.
Gã tu hành hai loại chân khí, đối ngoại thì chỉ biểu hiện chân khí thuần dương, lúc giết người thì dùng chân khí thuần âm, cố tình dẫn dắt mọi người điều tra sai phương hướng.
Cộng thêm gã là người của sứ đoàn nước Sở, nên không ai rảnh rỗi mà hoài nghi gã?
Cũng may là điện hạ anh minh.
Lần này, nếu không có công chúa điện hạ, vụ án này tuyệt đối không phá được.
Giờ phút này Lý An Ninh mới lấy lại tinh thần.
Thế mà lại là thật!
Trong đại điện nhiều người như vậy, Lý Nặc chỉ đi nhìn ngó một lúc, liền tìm thấy hung thủ, hơn nữa còn là dưới tình huống Hình Bộ và Đại Lý Tự cho manh mối sai lầm. . .
Mặc dù Lý Nặc chỉ nói bảy tám phần mười, nhưng khi đó, chắc là đã xác định rồi.
Giờ phút này nàng rốt cuộc cũng hiểu, vị huyện lệnh Trường An hay dông dài kia nói không sai. . .
Nếu như thu Lý Nặc vào dưới trướng mình, còn có vụ án nào không phá được?
Vị quan viên Hình Bộ kia nhìn Lý An Ninh với ánh mắt sùng bái, tò mò hỏi: “Người này ẩn giấu cực sâu, sao điện hạ lại biết gã chính là không hung thủ?”
Nhớ đến lời căn dặn của Lý Nặc, Lý An Ninh biết lo lắng của hắn, nên nói: “Trực giác. . .”
Một lát sau, Lý An Ninh đi vào phòng, đóng cửa lại.
Lý Nặc ôm chăn ngủ say, bỗng nhiên thấy có gì bất thường.
Hắn mở to mắt, thấy một nữ nhân ngực to mặc đồ đen đang đứng trước giường, nhìn chằm chằm vào mình.
Lý Nặc ngủ mơ mơ vàng vàng, vội vàng trốn vào góc giường, kinh ngạc nói: “Nương tử, nương tử mau đến đây, có thích khách. . .”