Lúc này, Tứ Phương Quán.
Trong một tiểu viện bỏ trống.
Trong phòng nào đó, Lý An Ninh ngồi bên cạnh hắn, nhìn Lý Nặc đã đắp chăn lên giường, kinh ngạc hỏi: “Huynh buồn ngủ?”
Vụ án còn chưa được phá, toàn bộ Tứ Phương Quán chỉ có vào không có ra, mọi người bên trong đều bàng hoàng, thời điểm này mà Lý Nặc còn ngủ được?
Lý Nặc ngáp một cái, nói: “Ta buồn ngủ, không ngủ thì làm gì?”
Từ sau khi đi vào thế giới này, hắn rất ít khi thức đêm, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, mỗi ngày đến giờ là buồn ngủ.
Giường ở Tứ Phương Quán còn lâu mới thoải mái bằng Tống phủ, càng không bằng Lý gia, nhưng chợp mắt là không sao. Chỉ là không có nương tử bên cạnh, hắn ngủ cũng không có cảm giác an toàn. . .
Lý An Ninh nhìn bóng người trên giường, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ cạn lời.
Nàng không để ý đến Lý Nặc nữa, mà chú ý đến động tĩnh bên ngoài, trong lòng cũng không nắm chắc.
Kế hoạch này… rốt cuộc có thành công hay không. . .
Vụ án này liên lụy rất rộng, triều đình cực kỳ coi trọng.
Hình Bộ và Đại Lý Tự đều nhận được lệnh, trưởng quan của các bộ cũng bị ép đến đây, chưa được về nhà.
Tối nay không biết bao nhiêu người trong Tứ Phương Quán trắng đêm khó ngủ.
Lý An Ninh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tiếng hít thở đều đều đã truyền đến từ cách đó không xa. . .
Đêm đã khuya.
Trong Tứ Phương Quán, các sứ quán vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Vụ án sứ thần nước Sở bị ám sát vẫn chưa có kết quả.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của nước Triệu, nước Tề và nước Ngụy, ba nghi phạm đều được thả, chỉ là tạm thời không thể rời khỏi Tứ Phương Quán.
Manh mối duy nhất của Hình Bộ và Đại Lý Tự chính là tai chân khí tính âm hàn trong người nạn nhân, chỉ dựa vào điểm này mà kết tội ba vị võ giả tứ cảnh thì là không thể nào.
Bọn họ không phải võ giả tứ cảnh bình thường, sau lưng mỗi người đều có một cường quốc.
Hung thủ của vụ án này, có thể nói là cực kỳ âm hiểm.
Chỉ dùng một vụ án mạng, đã thành công kích động cả năm cường quốc trên đại lục.
Thiên hạ ngày nay, mặt ngoài nhìn như cực kỳ yên ổn, nhưng thật ra sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ một vài tia lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả thiên hạ.
. . .
Sứ quán nước Sở.
Một người trung niên ôm quyền với đám người, áy náy nói: “Nếu đêm qua ta không say rượu, ngủ hơi say, thì Thẩm đại nhân đã không. . .Haiz, sau khi trở về, ta sẽ thỉnh tội với triều đình.”
Mọi người nghe vậy lên tiếng an ủi.
“Không thể trách Trần hộ vệ được, ai có thể biết kẻ gian lại to gan đến mức dám xông vào sứ quán để giết người cơ chứ.”
“Đúng vậy, Tứ Phương Quán chưa từng xảy ra vụ việc nào ác liệt như vậy, nên không thể trách Trần hộ vệ được.”
“Muốn trách, phải trách triều đình Đại Hạ, Tứ Phương Quán là nơi quan trọng như vậy, thế mà không phái nhiều người tuần tra, mới khiến cho kẻ gian lợi dụng!”
“Không thể nói vậy, theo bản quan là do ba nước kia bất mãn việc nước Sở chúng ta hợp tác với nước Hạ, cho nên mới sử dụng chiêu trò bẩn thỉu này để châm ngòi quan hệ của hai nước. Nếu chúng ta nghĩ vậy thật, chẳng phải trúng gian kế của đám người kia rồi sao?”
“Chu đại nhân nói có lý. . .”
Thương nghị một lúc lâu, mọi người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này đêm đã khuya, vầng trăng sáng treo cao, ánh đèn trong các sứ quán cũng dần dần dập tắt, chỉ có đèn lồng trong sân là đang phát ra ánh sáng nhu hòa.
Thời gian từ từ trôi qua, Tứ Phương Quán ồn ào một ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Sứ quán nước Sở, một gian phòng nào đó, một nam tử nằm trên giường, hô hấp kéo dài mà ổn định.
Nhưng ngay sau đó, trong bóng tối, hai mắt nhắm chặt của gã bỗng nhiên mở ra.
Một đạo ánh sáng lạnh đâm từ trên xuống, nhắm thẳng vào cổ họng của gã.
Nam tử kinh hãi, chân khí trong người tuôn trào, nắm chặt lấy thanh đao kia.
Kẻ địch đánh lén khi gã ngủ say, gã chỉ kịp làm như vậy.
Bên giường, một bóng người mặc đồ đen, hai tay cầm một thanh đao lấp lóe hàn quang, dùng toàn lực cắm thanh đao ngắn này vào cổ họng người trên giường.
Thực lực của hai người xấp xỉ nhau, một người đánh lén, một người vội vàng ứng phó, mặc dù đã nắm được thanh đao kia, nhưng nó vẫn chậm rãi hạ xuống.
Nam tử nằm trên giường rơi vào thế yếu, gã bị áp chế trên giường, chỉ có thể dốc sức ngăn cản thanh đao kia hạ xuống, còn phải chia một bộ phận chân khí để bảo vệ cơ thể, nếu không cẩn thận sẽ bị đâm thủng họng.
Gã thậm chí còn không có cơ hội kêu cứu, rơi vào thế yếu tuyệt đối, một khi mất hơi, đó chính là tử vong của gã.
Hai vị cao thủ Võ đạo tứ cảnh lại trời vào một loại giằng co quỷ dị trong thời khắc sinh tử này.
Người áo đen đánh lén quyết tâm muốn mạng nam tử trên giường, quán chú tất cả chân khí vào hai tay và thanh đao, nam tử trên giường không muốn chết, cũng chỉ có thể vận chuyển toàn bộ chân khí để ngăn cản.