TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 184: Nội tình 2

Không lâu sau, một bóng người đi vào đại điện.

Cát Vương ngước mắt nhìn lên, lập tức giật mình không thôi, bật thốt: “Ngươi là ai?”

Bóng người đầu heo bên dưới vừa nức nở vừa nói: “Điện hạ, ta là Lý Nguyên!”

Cát Vương lờ mờ nghe thấy giọng nói của Lý Nguyên, cả kinh nói: “Tại sao lại biến thành thế nào?”

Lý Nguyên bị đánh thành đầu heo, đừng nói là y, chỉ sợ cha ruột của Lý Nguyên cũng không nhận ra.

Lý Nguyên khóc lóc kể lể: “Ban đầu ta muốn đưa nữ tử am hiểu binh pháp kia đến chỗ điện hạ, nhưng lại bị người chặn ngang một cước, không thể hoàn thành chuyên điện hạ giao phó, mà còn bị tên kia đánh một trận. . .”

Cát Vương đứng lên, cau mày nói: “Là ai to gan như vậy?”

Lý Nguyên nói: “Là con trai của Lý Huyền Tĩnh.”

Cát Vương lại ngồi xuống.

Y là nhất phẩm thân vương, đương nhiên không sợ Lý Huyền Tĩnh.

Nhưng Lý Huyền Tĩnh cũng không sợ y.

Hai người thuộc về loại không làm gì được nhau, nhưng khác biệt là, mặc dù y không tranh giành hoàng vị, nhưng cũng có chút thế lực, có vây cánh của mình.

Lý Huyền Tĩnh không làm gì được y, nhưng có thể chơi chết thủ hạ của y.

Nếu như mình chọc giận Lý Huyền Tĩnh, Lý Huyền Tĩnh nhất định sẽ giận chó đánh mèo những người khác.

Mà Lý Huyền Tĩnh làm người quái gở, không có bạn bè trong triều, Cát Vương muốn giận chó đánh mèo cũng không biết đánh mèo nào.

Con trai huyện lệnh Trường An đời trước phạm pháp, muốn tìm y che chở, nhưng chưa chờ y hành động, thì hai cha con kia đã chết trong thiên lao của Đại Lý Tự rồi.

Lý Huyền Tĩnh muốn giết người nào, y muốn cứu cũng không cứu được.

Cát Vương nhìn về phía Lý Nguyên, hỏi: “Sao lại trêu vào tên kia?”

Lý Nguyên cúi đầu, kể lại mọi chuyện.

Cát Vương nghe xong liền khoát tay, nói: “Được rồi, chỉ là một nữ tử thanh lâu mà thôi, bản vương từ bỏ còn không được sao. Nếu bị Lý Huyền Tĩnh biết, lại mượn đề tài này để làm việc khác, bản vương không muốn trêu vào Lý Huyền Tĩnh. . .”

Một lát sau, Lý Nguyên ủ rủ rời khỏi phủ Cát Vương.

Cát Vương điện hạ kiêng kị Lý Huyền Tĩnh, không muốn ra mặt cho gã, trận đánh này, coi như bị đánh không rồi.

Nhưng gã không nuốt nổi cơn giận này.

Mãi đến khi ra khỏi phủ Cát Vương, gã mới tỉnh táo và nghĩ rõ ràng, con trai của Lý Huyền Tĩnh không phải quan viên của Hình Bộ hay Đại Lý Tự, không có chức quan gì, lấy tư cách gì xử lý mình?

Lúc trở lại phủ Vân Dương Hầu, một người trẻ tuổi nhìn gã hai cái, Lý Nguyên lập tức giơ chân đạp đối phương gã ra đất, nổi giận mắng: “Nhìn cái gì!”

Người trẻ tuổi kia bò dậy, nhìn bóng lưng của Lý Nguyên, nắm đấm trong tay áo đã siết chặt, nhưng rất nhanh lại thả ra.

Huynh trưởng chính là huynh trưởng, cho dù đối phương chỉ sinh ra sớm hơn mình một năm, cũng là trưởng tử phủ Vân Dương Hầu, là người kế thừa tước vị của phụ thân, cho dù huynh trưởng quyền đấm cước đá, thì mình cũng chỉ có thể nhịn.

Lý Nguyên trở về phủ, đi thẳng vào một vương hoa, phụ nhân đang ngắm hoa trong vườn nhìn thấy Lý Nguyên thì giận dữ nói: “Con, ai đánh con?”

Một lát sau, một vị trung niên cũng vội vàng chạy đến, nhìn dáng vẻ thê thảm của Lý Nguyên cũng giận không nhịn nổi, trầm giọng nói: “Lẽ nào lại như vậy, con trai của Lý Huyền Tĩnh thì sao, Nguyên nhi yên tâm, chuyện này, phụ thân sẽ không từ bỏ!”

. . .

Đại Lý Tự.

Tự Khanh nha.

Trong nha phòng rộng rãi, nội thất bên trong cực kỳ đơn giản, một tấm biển hiệu ‘Gương sáng treo cao’ treo ở giữa nha phòng, giá sách hai bên tràn đầy sách vở.

Dưới tấm bảng là một chiếc bàn dài, trên bàn có bút mực giấy nghiên, và từng chồng hồ sơ chỉnh tề.

Nam tử trung niên nho nhã ngồi sau bàn, chậm rãi xem hồ sơ.

Một vị tiểu lại đi vào, đặt một đống hồ sơ lên bàn, lại điều chỉnh vị trí, khiến cho chúng chỉnh tề hơn, sau đó nói: “Lý đại nhân, đây là hồ sơ Hình Bộ mới đưa đến.”

Nam tử nho nhã vẫn đọc hồ sơ trong tay, khẽ gật đầu nói: “Để đó đi.”

Lúc tiểu lại rời khỏi phòng, không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng không khỏi cảm khái.

Lý đại nhân thật là tận tụy, mỗi một hồ sơ đưa đến Đại Lý Tự, Lý đại nhân đều đích thân xét duyệt, thường xuyên làm việc mấy ngày không nghỉ, thật sự là khiến người ta bội phục. . .

Không lâu sau, một bóng người áo đen đi vào phòng, cung kính nói: “Đại nhân.”

Lý Huyền Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, thả hồ sơ trong tay xuống.

Người áo đen mở miệng nói: “Hôm nay thiếu gia và trưởng tử Lý Nguyên của Vân Dương Hầu có xung đột, Lý Nguyên muốn hiến một nữ tử thanh lâu cho Cát Vương, nữ tử kia không theo, Lý Nguyên muốn chơi cứng, bị thiếu gia ngăn cản. . .”

Nghe xong chuyện xảy ra, Lý Huyền Tĩnh mỉm cười nói: “Con đường tu hành này, tên nhóc này đi đường tắt đến nghiện rồi. . .”

Lý Huyền Tĩnh cũng không để ý chuyện này, lại hỏi: “Chuyện kia điều tra đến đâu rồi?”

Sắc mặt người áo đen hơi nghiêm túc, nói: “Đại nhân hoài nghi quả nhiên có đạo lý! Thuộc hạ đã điều tra, vị hộ vệ tứ cảnh của nước Sở kia tên là Trần Kỳ, tên này tuy là hộ vệ của sứ đoàn nước Sở, nhưng tổ tịch lại là Đại Hạ, là con của Lại Bộ Thị Lang Trương Phượng, 30 năm trước bị bệ hạ chém đầu vì tội mưu phản. . .”

Lý Huyền Tĩnh nói khẽ: “Con của tội thần Đại Hạ, lại làm hộ vệ cho nước Sở, ám sát sứ thần nước Sở. . .”